Chương 38

Trữ Cửu thấy cô nức nở cũng chỉ ngồi ở một bên, mắt lạnh nhìn người trước mặt khóc không thành tiếng. Nước mắt Tô Diệp từng giọt từng giọt rơi trên mặt đất, lại hoàn toàn không ảnh hưởng đến nàng một chút nào.

Trữ Cửu đợi Tô Diệp gần nín khóc mới nhếch môi cười lạnh nói: "Tôi không phải Hạ Phong, cũng không phải Ôn Lam, làm sao có thể bởi vì cậu rơi vài giọt nước mắt mà luống cuống tay chân? Tô Diệp, cậu suy nghĩ đơn giản quá."

Trữ Cửu giống như chỉ có thể dùng ý nghĩ xấu xa nhất suy đoán tâm tư của người khác. Cho dù người kia nghĩ như thế nào, vào mắt Trữ Cửu cũng sẽ biến thành không có ý tốt.

Hoàn toàn không dính dáng gì tới suy nghĩ thật sự của họ.

"Tôi không có ý đó..."

Tô Diệp chưa bao giờ nghĩ tới việc dùng nước mắt uy hϊếp người khác, cũng chưa bao giờ nghĩ tới việc giả bộ nhu nhược để nhận sự thương hại của người khác. Nhưng cô không có cách nào ngừng khóc, nước mắt cứ không chịu khống chế mà chảy xuống.

Tô Diệp cúi đầu, lấy tay lau nước mắt. Cô nhớ tới động tác ôn nhu vừa rồi của nàng, nước mắt lại tràn mi.

Hoàn toàn không dừng lại được.

"Đừng khóc."

Một giọng nam ôn nhu lọt vào tai. Tô Diệp sửng sốt, chỉ cảm thấy trên mặt một mảnh lạnh lẽo. Cô ngơ ngác ngẩng đầu, khuôn mặt đẹp trai ôn nhu của một nam sinh xuất hiện trước mắt.

"Ô—Ôn Lam?"

"Biến thành mèo mít ướt thật sự rất khó coi."

Trong giọng nói ôn nhu của thiếu niên còn mang theo từ tính, khiến người nghe như cảm nhận được một dòng nước ấm chảy qua trong lòng. Đây là một người có khả năng làm người khác vui vẻ.

Ôn Lam nhẹ nhàng lấy tay lau nước mắt trên mặt Tô Diệp. Cảm giác lạnh lẽo lướt qua trên mặt thật sự rất thoải mái, trong lúc nhất thời dường như mọi oan ức trong lòng cô đều tan biến dưới tay hắn.

Hèn chi nhiều người thích hắn như vậy.

"Không sao hết. Không có việc gì phải khóc." Cách hắn nói chuyện rất nhẹ nhàng, giống như việc Tô Diệp gào khóc chỉ là chuyện nhỏ. Có lẽ đối với hắn mà nói việc này đúng là chuyện nhỏ.

Ôn Lam xoa đầu Tô Diệp, rồi quay người nhìn về phía những học sinh khác trong phòng, ánh mắt lạnh lẽo khiến những người khác theo bản năng rụt cổ. Ánh mắt Ôn Lam dạo quanh một vòng, cuối cùng rơi vào người Trữ Cửu.

"Tôi hi vọng sẽ không lại bắt gặp các người bởi vì tôi mà bắt nạt Tô Diệp." Hai mắt nhìn chằm chằm Trữ Cửu, Ôn Lam nhếch môi, chậm rãi nói chuyện, bình tĩnh nhưng cũng vô cùng đanh thép.

Ôn Lam hiếm thấy cường thế làm Trữ Cửu cảm thấy kinh ngạc. Nàng gọi Ôn Lam tới đây cốt chỉ để nhân cơ hội này khiến Hạ Phong đề cao cảnh giác.

Nhưng bây giờ —— hình như có cái gì đã vượt qua dự tính của nàng.

"Tô Diệp em ấy là ——"

Tô Diệp kinh ngạc ngẩng đầu nhìn thiếu niên đang đứng kế bên mình, trái tim bởi vì câu nói của hắn mà trật nhịp.

Hắn định nói gì?

Ôn Lam vừa thốt ra mấy chữ đó, Trữ Cửu đã sợ hãi mở to hai mắt, lớn tiếng ngắt lời hắn.

"Ôn Lam!"

Dù bị cắt ngang nhưng Ôn Lam chỉ lẳng lặng nhìn nàng, cười ôn hòa, cũng không nói tiếp.

"Tôi hi vọng sau khi Tô Diệp trở về mặt bàn của em ấy sẽ sạch sẽ như ban đầu, chứ không như bây giờ ——" Hắn không nói hết câu, điểm đến là ngừng, để mọi người tự điền phần còn lại.

(*): điểm đến là ngừng – không nói hết câu mà chỉ nhấn phần quan trọng

Ôn Lam kéo tay Tô Diệp. Lúc đi ngang qua Trữ Cửu, bước chân hắn hơi chậm lại, hạ giọng nói một câu:

"Trữ Cửu, không phải đây chính là điều mà cô mong muốn sao?"

Trăm phương ngàn kế muốn biến Tô Diệp thành cái đích cho mọi người chỉ trích.

Trăm phương ngàn kế lôi hắn vào cuộc chiến nực cười này, cố tình hắn lại không có cách nào từ chối.

Nói Trữ Cửu không tốt? Em ấy chưa từng ép buộc mình. Nếu hắn không muốn, hắn hoàn toàn có thể không để ý tới nàng, mà không phải cam tâm tình nguyện tham gia.

*****

*****

[ Tô Diệp, cậu cũng giỏi thật. ]

[ Không phải như cậu nghĩ mà... ]

[ Đừng bày ra vẻ mặt buồn nôn này trước mặt tôi. Muốn cho ai xem thế? ]

[ Tôi không phải Hạ Phong, cũng không phải Ôn Lam, làm sao có thể bởi vì cậu rơi vài giọt nước mắt mà luống cuống tay chân? Tô Diệp, cậu suy nghĩ đơn giản quá. ]

[ Tôi không có... ]

[ Đừng khóc. ]

Bất chợt một giọng nam ôn nhu gia nhập cuộc trò chuyện. Bàn tay đang cầm điện thoại của Hạ Phong trong nháy mắt cứng đờ. Hắn bước chậm lại, nhẹ nhàng đi tới trước cửa phòng học, dựa vào tường, lẳng lặng nghe tiếp phần sau.

[ Tôi hi vọng sẽ không lại bắt gặp các người bởi vì tôi mà bắt nạt Tô Diệp. ]

[ Tô Diệp em ấy là —— ]

[ Ôn Lam! ]

Ấn nút kết thúc cuộc gọi, Hạ Phong nhắm mắt dựa vào tường. Lúc nhận được cuộc gọi này, còn nghe thấy giọng nói của Trữ Cửu ở đầu dây bên kia, hắn đầu tiên là cảm thấy vô cùng kinh ngạc, mà lý do khiến hắn chạy tới tận đây chính là tiếng nức nở của Tô Diệp ngay sau đó.

Tiếc thay hắn còn chưa kịp chạy tới đã có vương tử đến bảo vệ cô.

Lần trước cũng vậy, hình như hắn lúc nào cũng đến trễ một bước.

Chỉ có điều con người không thể mãi mãi tới trễ. Lần sau hắn nhất định sẽ là kẻ tới trước.

Hạ Phong không tiếng động đi tới cửa phòng học, lại không tiếng động rời đi, không hề nói cho bất cứ ai việc hắn đã từng tới.

Tô Diệp bị Ôn Lam mạnh mẽ lôi ra khỏi lớp. Cả hai vừa mới bước ra ngoài đã nhìn thấy một bóng người quẹo qua góc hành lang. Người kia đi quá nhanh, Tô Diệp chỉ cho rằng mình vừa sản sinh ảo giác.

"Ôn Lam, anh..." Lúc nãy tính nói gì? Tô Diệp muốn hỏi hắn, nhưng lại không dám mở miệng. Lỡ như đáp án không giống như mình suy nghĩ thì sao? Còn lỡ như giống?

Đáp án nào cũng có hậu quả cô không muốn gánh chịu.

Tô Diệp vừa chờ mong vừa sợ hãi, nói trắng ra thì cô chính là quỷ nhát gan.

"Xuỵt ——" Ôn Lam đặt một ngón tay lên môi, thấy Tô Diệp im lặng hắn mới nói tiếp, "Đi theo anh."

Không phải yêu cầu, cũng không phải câu hỏi, mà là câu mệnh lệnh.

Cũng là bá đạo, nhưng sự bá đạo của Ôn Lam lại khó có thể khiến người chán ghét.

...

Mãi cho lúc vào học, vài học sinh lau sạch bàn của Tô Diệp, đem sách trả về chỗ cũ xong, cô vẫn chưa trở về.

Trong lớp còn không ít người đang thảo luận chuyện vừa rồi, nhưng ngại đương sự còn đang ngồi đó nên chỉ dám âm thầm trò chuyện.

Ôn Lam mang theo Tô Diệp đi đâu?

Đáp án có thể suy ra được.

Trường cao trung Mận Gai chiếm diện tích rất lớn, gồm ba dãy phòng học, hai dãy cho giáo viên, một dãy cho Hội Học Sinh, cộng thêm một khu ký túc xá mới chỉ chiếm phân nửa diện tích. Một nửa còn lại chính là sân vận động.

Kế bên cao trung Mận Gai là sơ trung Mận Gai, ở giữa là một mảnh rừng hoa lê lớn, chỗ đó bị cho là cấm địa.

Nghiêm cấm ra vào.

Không phải bởi vì trong rừng có thứ gì, mà là vì không để cho mấy đàn anh khóa trên băng qua rừng hoa lê lẻn vào khuôn viên sơ trung. Một mặt là để phòng ngừa học sinh cao trung bắt nạt học sinh sơ trung, một mặt là để phòng ngừa một ít nữ sinh sơ trung thích mơ mộng hão huyền bị mấy nam sinh cao trung lừa tình sau đó làm những việc có thể khiến bọn họ hối hận suốt đời.

May mắn thay, từ khi trường học thành lập cho tới nay, loại sự tình cực kỳ ác liệt này chưa bao giờ xảy ra.

Vì những nguyên nhân này, tuy rừng hoa lê bị phong tỏa, nhưng bởi vì nơi đó yên tĩnh ít người ra vào mà trở thành thánh địa của những học sinh ưa thích thanh tĩnh. Những học sinh này phải thông qua trắc nghiệm thành tích của giáo viên, khảo hạch nhân phẩm của Hội Học Sinh mới có thể thu được chìa khóa cửa để đi vào rừng mỗi khi rãnh rỗi.

Đôi lời tác giả

Các ngươi đã quên còn có một Ôn Lam ~

Trữ Cửu đoán được khúc đầu nhưng không tính được khúc cuối ~

Các ngươi không nên so đo mấy vấn đề này. Tác giả ta là cái tra, đọc được những tình tiết "tiểu bạch" này xin hãy nở nụ cười cho qua!

QAQ thời đại này cho vay nặng lãi thật ác độc! Trong vòng ba ngày ta phải đăng hai chương liên tiếp QAQ!