Chương 37

Hai từ thật to chiếm cứ toàn bộ mặt bàn, xung quanh là lít nha lít nhít những dòng chữ nhỏ khác. Tô Diệp đứng tại chỗ sửng sốt hồi lâu mới ngơ ngác ngồi xuống.

Lấy tay sờ dấu vết trên bàn, Tô Diệp cắn môi, quay đầu khẽ nhìn Trữ Cửu đang ngồi kế bên. Thấy nàng không có bất kì biểu hiện gì, Tô Diệp mới lặng lẽ dời tầm mắt đi.

—— Tiện nhân

—— Tiện nhân mau cút ra khỏi trường!

—— Đồ mặt dày!

—— Thật là mắc ói!

Từng câu từng chữ đều tràn ngập ác ý, Tô Diệp chỉ thấy tầm mắt dần trở nên mơ hồ, giây tiếp theo dường như có thứ gì trào ra khỏi viền mắt.

Tại sao vậy? Mọi thứ đều nằm ngoài dự đoán của cô.

Cô hi vọng một cuộc sống bình yên, hi vọng một sinh hoạt hằng ngày bình thường như bao người khác. Nhưng đối với cô chúng hệt như những món đồ xa xỉ.

Giá trị của chúng có thể thay đổi bất kì lúc nào. Cứ mỗi khi cô đã chuẩn bị kĩ tâm lý để trả giá, nó lại tăng lên, xa không thể với tới.

Nước mắt từng giọt từng giọt rơi lên bàn. Những dòng chữ kia ánh vào mắt, trở thành thanh kiếm sắc bén nhất.

Đâm vào tim cô đau nhói.

Trong lòng ủy khuất đột nhiên dâng lên như thủy triều. Sáng nay trên đường tới trường lúc ngã xuống rất đau, đầu gối còn bị trầy một lớp. Lúc tắm rửa đυ.ng vào nước vết thương rất rát. Lúc bị nói móc cô cảm thấy vô cùng oan ức, bởi vì lời họ nói mà cảm thấy oan ức.

Cho tới bây giờ, đồng loạt bùng nổ.

Cái gọi là tâm tình bạo phát thường thường đều xảy ra đột ngột, nhưng lại khiến người ta cảm thấy như là chuyện đương nhiên.

Tiếng nức nở đứt quãng truyền vào tai, Trữ Cửu sững người, nhưng nhanh chóng nhếch môi, lấy điện thoại ra khỏi hộc bàn, chọn một người trong danh bạ, gửi một tin nhắn.

[ TO Ôn Lam: Khi nào tan học thì đến gặp tôi. ]

"Reng reng reng ——"

Tiếng chuông tan học thoáng che lại tiếng khóc của cô. Trữ Cửu ung dung thong thả lấy bịch khăn giấy ra khỏi hộc bàn, rút một tờ đưa tới trước mặt Tô Diệp, đưa cho cô.

Tô Diệp bị hành động đột ngột của nàng làm cho khϊếp sợ. Cô ngây ngốc ngẩng đầu nhìn tờ khăn giấy Trữ Cửu đưa tới, qua một hồi vẫn chưa kịp phản ứng.

Trữ Cửu dường như đã sớm biết Tô Diệp sẽ như vậy. Nàng cũng không đợi Tô Diệp nhận lấy mà trực tiếp vươn tay lau nước mắt trên mặt cô.

Động tác cực kì ôn nhu, giống như người đối diện là một món đồ quý giá không thể có bất cứ trầy xước gì.

Lần này Tô Diệp triệt để bị Trữ Cửu làm cho đứng hình, đầu óc hoàn toàn trống rỗng.

Cô hoàn toàn không thể tìm ra câu trả lời chính xác cho tình huống hiện tại.

"Con gái đừng cứ động một chút là khóc."

Lời nói vô cùng thân thiết của thiếu nữ vang lên bên tai, Tô Diệp trầm mặc không trả lời, ngơ ngác nhìn tay Trữ Cửu chậm rãi di chuyển trên mặt cô.

Sau khi lau hết nước mắt trên mặt Tô Diệp, Trữ Cửu cười khẽ, khom người, tay trái chậm rãi viết xuống ba chữ trên mặt bàn của cô.

Từng nét từng nét đều vô cùng chăm chút.

Theo động tác cúi người của nàng, sợi tóc trước trán hơi rủ xuống, khuôn mặt trắng nõn của nàng giấu sau sợi tóc, như ẩn như hiện, tăng thêm một tầng vẻ đẹp mông lung.

Tô Diệp dời mắt xuống dưới, nhìn nàng viết chữ. Cô hơi mơ hồ, yên lặng dò theo từng nét đọc lên.

Thật ——

Hèn ——

Đọc ra chữ thứ hai sau, Tô Diệp đột nhiên khép miệng không tiếp tục nhìn chữ thứ ba. Cô ngẩng đầu nhìn về phía đối phương, chỉ thấy đối phương nhếch môi cười vô cùng xinh đẹp.

Tô Diệp quả thực không dám tin tưởng ba chữ tràn đầy ác ý này là do người trước mặt viết. Rõ ràng một giây trước còn ôn nhu với cô, nhưng một giây sau, sự ôn nhu này lại trực tiếp đẩy cô xuống địa ngục.

Đau cực kì.

"Tô Diệp, tôi đã cảnh cáo cậu đừng có dụ dỗ Hạ Phong. Sao cậu không chịu nghe lời thế?"

Thiếu nữ nghiêng đầu, vẻ mặt ngây thơ vô tội. Chỉ là trong đôi mắt đen tuyền kia không hề mang theo bất kỳ ý cười.

"T—Tôi không có."

"Cậu nói có hay không cũng không quan trọng. Trọng điểm chính là ——" Trữ Cửu dừng lại, nhìn vẻ mặt của Tô Diệp thoáng thay đổi. Dáng vẻ đáng thương kia khiến nàng nhếch môi, bày ra vẻ mặt vui sướиɠ, "Cậu dụ dỗ Hạ Phong."

Nàng dời người ra xa một chút, cười cười, chậm rãi thốt ra một câu, từng chữ từng chữ đâm thẳng vào tim Tô Diệp.

"Sao? Được hai bot boy tranh giành cảm giác thế nào? Trong lòng có đắc ý không? Bọn họ chưa từng để ai vào mắt vậy mà lần này lại đồng loạt vừa ý cậu."

Lời nàng nói phảng phất hóa thành một lưỡi dao, thẳng tắp đâm vào lòng Tô Diệp.

Bị người khác mắng chửi thì sẽ cảm thấy ra sao? Khó chịu, ủy khuất, hoặc có lẽ giận dữ. Những tâm tình này, Tô Diệp đều cảm nhận được, nhưng càng nhiều là ngỡ ngàng, luống cuống.

Cô không biết nên trả lời thế nào, không biết phải giải thích như thế nào mới đúng.

Đối mặt với lời chỉ trích của nàng, Tô Diệp chỉ biết không ngừng lắc đầu phủ nhận.

"Sau khi từ chối cậu thấy sao? Tiếc nuối? Hối hận? Nhưng mà... chắc càng nhiều là đắc ý nhỉ?"

Không phải, không phải mà...

Tô Diệp âm thầm kêu gào, trong lòng to tiếng phản bác lời buộc tội của Trữ Cửu. Nhưng cô không thốt ra được bất cứ câu nào. Cô không dám, cô sợ Trữ Cửu sẽ nói ra những lời còn khó nghe hơn nữa.

Cô không cảm thấy đắc ý, cũng không cảm thấy vui vẻ với sự thiên vị của bọn họ...

Cô chỉ sợ điều mình lo lắng sẽ trở thành sự thật, sau đó làm xáo trộn cuộc sống của cô.

Nhưng sự vô tâm của cô cũng không lọt vào mắt Trữ Cửu. Dường như đối với nàng, đối phương phủ nhận đều chỉ là một loại thủ đoạn, giả bộ đáng thương mà thôi.

"Người mà không nữ sinh nào tiếp cận được lại chú ý cậu. Nữ sinh nào cũng hi vọng được người đó sủng ái, vậy mà cậu lại không chút do dự đạp nó dưới chân ——" Lúc Trữ Cửu nói lời này, tầm mắt của nàng cũng không rơi vào người Tô Diệp, mà xuyên qua cô, dừng ở người đang lặng lẽ gọi điện thoại cách đó không xa.

Nhìn thấy người kia hành động hệt như nàng mong muốn, Trữ Cửu mới nhếch môi, đánh đòn phủ đầu.

"Tôi không có..."

"Tô Diệp, cậu cũng giỏi thật."

"Không phải như cậu nghĩ mà." Tô Diệp lắc đầu, tiếp tục phủ nhận. Cô có thể cảm thấy ánh mắt của bạn cùng lớp đều bị hai người hấp dẫn lại đây, nhưng vì ngại Trữ Cửu nên không dám chỉ trỏ lung tung.

Phát hiện này càng khiến cô cảm thấy càng thêm khổ sở. Cô không biết nên làm gì, không biết Trữ Cửu muốn thế nào mới không nhìn cô một cách phiến diện. Rõ ràng trước đó hết lần này đến lần khác giúp đỡ, bây giờ lại buông lời cay nghiệt với cô.

Lần đầu tiên, cô bị người lôi vào trong hẻm không về nhà được, là Trữ Cửu duỗi tay cứu giúp. Lần thứ hai, cô bị người nhốt vào nhà vệ sinh nữ, bị xé rách đồng phục, là Trữ Cửu duỗi tay cứu giúp. Lần thứ ba ở bệnh viện, cô sốt ruột vì xe đạp bị trộm, vẫn là Trữ Cửu duỗi tay cứu giúp...

Một bên bắt nạt cô, một bên lại giúp đỡ cô.

Trữ Cửu... Rốt cuộc cậu muốn làm gì?

"Đừng bày ra vẻ mặt buồn nôn này trước mặt tôi. Muốn cho ai xem thế?"

Lạch cạch ——

Nước mắt Tô Diệp một giọt rồi lại một giọt nối liền rơi xuống, làm ướt một mảnh nhỏ trên mặt đất.