Chương 36

Tiếng nước ào ào truyền ra từ trong phòng tắm. Vương Thiến thản nhiên vắt chéo chân, rút điện thoại ra, cười sung sướиɠ.

[ TO Trữ Cửu: Cô để ý cô ta thật đó. ]

Đầu bên kia trả lời rất nhanh, không để nàng đợi lâu. Vương Thiến đột nhiên nghĩ đến việc rất ít người có thể khiến Trữ Cửu không tập trung nghe giảng mà nhắn lại, mà nàng lại càng không nằm trong số ít đó.

Như vậy Trữ Cửu trả lời gấp là do có liên quan tới người đó sao? Xì, có thể vì Hạ Phong làm tới mức này, Trữ Cửu cũng thật đáng khinh.

[ FROM Trữ Cửu: Tối nay nhớ báo cho Tô Diệp tin tức trong trường. ]

[ TO Trữ Cửu: Nhắc cô ta đề phòng đám nữ sinh kia? Cô đang sợ đám nữ sinh kia đùa quá đáng hay đang lo cho Tô Diệp? ]

Tin nhắn gửi đi, thật lâu đều không nhận được phản hồi.

Vương Thiến phồng má, biết lời mình nói đã khiến Trữ Cửu bất mãn.

...

"Trữ Cửu, lên bảng làm đề."

Giáo viên đột nhiên trực tiếp điểm danh gọi tên. Trữ Cửu ngạc nhiên, ngoan ngoãn nhét điện thoại vào hộc bàn. Nàng quy củ đi lên bục giảng, đọc kĩ câu hỏi rồi mới cầm phấn tỉ mỉ trình bày bài giải.

Thấy nàng viết xong, giáo viên mới gật gù, kêu nàng về chỗ, "Học cái tốt ba năm, học cái xấu ba ngày. Thầy không hi vọng các em thành tích tuyệt hảo, chỉ hi vọng các em không học thói xấu."

Lời nói đầy thâm ý. Giáo viên vừa dứt lời, Trữ Cửu đã nhận thấy nhiều ánh mắt tập trung lên người mình. Nàng thùy mâu, đọc tin nhắn mới trong điện thoại.

...

[ FROM Trữ Cửu: Đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi so với dệt hoa trên gấm càng dễ khiến người khác cảm động. ]

[ FROM Trữ Cửu: Giáo viên đang để ý tôi. ]

Tiếng nước trong phòng tắm ngừng lại, đồng thới âm báo trên điện thoại cũng vang lên.

Hai tin nhắn, một trước một sau.

Vương Thiến cẩn thận đọc đến tin nhắn thứ hai, vui vẻ nở nụ cười.

Lúc Tô Diệp đi ra thì thấy Vương Thiến đang cầm điện thoại cười tủm tỉm, giống như gặp chuyện gì vui.

Cô lẳng lặng đứng một bên chờ nàng cười xong, cũng không quấy rầy.

"Ủa? Cậu tắm xong rồi à?" Trước mặt xuất hiện một cái bóng, Vương Thiến giật mình ngẩng đầu lên, nhìn thấy là Tô Diệp mới thở phào nhẹ nhõm, thuận miệng oán hận một câu, "Xong rồi sao không kêu tôi?"

"Tôi thấy cậu đang bận..." Tô Diệp cúi đầu. Mùi hương lưu lại trên cổ áo xông vào mũi, khiến cô sững sờ.

Là hương chanh.

Nhớ tới cái khăn lông lần trước, trong lòng Tô Diệp cảm thấy chua xót. Một loại tình cảm khó diễn tả bồi hồi nơi trái tim, chính cô cũng không biết đó là loại tình cảm gì.

Người nói chán ghét cô chính là nàng, nhưng người hết lần này tới lần khác vươn tay cứu viện cô cũng là nàng.

"Hôm nay cám ơn cậu. Quần áo tôi giặt sạch xong sẽ trả lại." Trong lòng còn chưa xác định, Tô Diệp cắn môi, cẩn thận thăm dò.

Vương Thiến khẽ mỉm cười, "Bộ đồng phục này không phải của tôi. Tôi rảnh hơi đi mua một bộ đồng phục mình mặc không vừa để làm gì chứ?"

Nghe nàng trả lời như vậy, Tô Diệp mới nhận ra kích cỡ quần áo cô đang mặc hoàn toàn vừa vặn với vóc người của cô.

Suy đoán được chứng thật, một mùi vị không thể nói rõ cũng không thể tả rõ bồi hồi nơi đầu lưỡi, Tô Diệp cảm thấy vô cùng bàng hoàng, không hiểu vì sao người đó lại làm như vậy.

Rõ ràng người nói chán ghét cô chính là nàng, người uy hϊếp cô cũng là nàng, nhưng bây giờ năm lần bảy lượt lấy lòng cô là có ý gì?

Vừa đấm vừa xoa? Đùa giỡn cô trong lòng bàn tay, khiến cô phải cảm động tới rơi lệ vì nàng sao?

—— "Lời cảm ơn của cậu rốt cuộc rẻ mạt đến mức nào?"

Cảnh tượng ngày hôm đó, nàng ngày hôm đó, câu nói ngày hôm đó, thời gian giống như tái hiện, lặp lại bên tai cô.

Một câu nói bâng quơ, tràn ngập trào phúng.

"Vậy..."

"Tạm thời cậu cứ giữ đi."

"Nhưng..."

Vương Thiến xua tay, nói không sao, cả người dẫn đầu bước ra khỏi phòng nghỉ ngơi, "Không sao, vốn là chuẩn bị cho cậu mà."

Tô Diệp chưa kịp nghe rõ câu thứ hai Vương Thiến đã đi ra ngoài.

Lúc đi xuống lầu hai người chạm mặt một Hội viên. Người đó sau khi nhìn thấy Tô Diệp tỏ ra vô cùng bất ngờ.

"Sao cô lại ở đây?" Thiếu nữ ngạc nhiên hỏi. Nàng im lặng một hồi, dường như nghĩ thông suốt chuyện gì, không đợi Vương Thiến trả lời đã chêm thêm một câu.

"Từ khi nào mà Hội Học Sinh trở thành cái chợ vậy? Ngay cả đối tượng có scandal với giáo thảo cũng có thể tự do ra vào?"

Trong lời nói ẩn ẩn mang theo ý mỉa mai. Tô Diệp vô cớ cảm thấy oan ức, nhưng cô chỉ mím môi, không nói lời nào.

"Trời. Bày đặt làm bộ đáng thương làm gì nha? Tôi cũng không phải giáo thảo biết thương hoa tiếc ngọc."

Mí mắt phải của Vương Thiến giật mạnh. Nàng nhắm mắt lại, thiếu kiên nhẫn cắt ngang lời càn rỡ của thiếu nữ, "Trần Tĩnh, đủ rồi. Chỗ này là Hội Học Sinh, không phải Fan Club!"

"Cậu ấy giữa đường gặp chút sự cố, tôi dẫn cậu ấy vào đây đổi đồng phục. Chẳng lẽ chút chuyện nhỏ này cũng phải làm giấy xuất nhập?"

Lời giải thích của Vương Thiến thành công bịt miệng Trần Tĩnh. Nghĩ đến cuộc họp đám nữ sinh Fan Club mở ngày hôm qua, trên mặt Trần Tĩnh lộ ra biểu tình vui sướиɠ. Nàng đánh giá từ trên xuống dưới bộ đồng phục sạch sẽ trên người Tô Diệp.

"Hừ, đáng đời ~"

"Cậu đừng để ý. Tố chất của tân Hội viên năm nay có hơi kém, không được công tư phân minh cho lắm."

Tô Diệp nhìn Vương Thiến, nhớ tới cảnh ngoài cổng trường vừa nãy, âm thầm trả lời trong lòng: Đúng là không công tư phân minh thật.

"Vậy đối tượng scandal là cái gì?"

"Hả?" Vương Thiến đúng lúc lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, tựa hồ cảm thấy bất ngờ với sự vô tri của Tô Diệp. Dường như trong suy nghĩ của nàng Tô Diệp hẳn phải biết chuyện này, "Cậu chưa biết? Tin tức hai đại giáo thảo tranh giành một nữ sinh ngày đó đã dán đầy bảng tin ngày hôm nay rồi."

"Nữ sinh tên gọi chính là Tô Diệp."

...

Bởi vì có Vương Thiến hộ tống, lần này Tô Diệp tới trễ giáo viên cũng không nói gì, chỉ nhắc nhở cô lần sau cẩn thận một chút rồi kêu cô về lớp.

Tuy chuyện tới trễ đã được giải quyết, nhưng phiền não trong lòng Tô Diệp không những không giảm mà còn tăng.

Cô tưởng rằng qua nhiều ngày như vậy chuyện hôm đó đã là quá khứ, nhưng bây giờ có người báo cho cô, chuyện này chỉ vừa mới bắt đầu.

Thời điểm cô tới lớp đang là giờ tự học. Trong phòng yên lặng, chỉ nghe được mỗi tiếng bước chân.

Vài học sinh tò mò ngẩng đầu nhìn Tô Diệp, nhưng cũng nhanh chóng cúi đầu xì xào bàn tán với người bên cạnh.

Tuy Tô Diệp không nghe được, nhưng cô nghĩ cô biết bọn họ đang nói gì.

Khi đi ngang qua Trữ Cửu, Tô Diệp theo bản năng bước nhẹ, khóe mắt đánh giá người đang ngồi làm bài tập bên cạnh.

Vương Thiến nói là dán trên bảng tin, như vậy có nghĩa là Trữ Cửu đã biết rồi. Cho dù hồi sáng không biết thì bây giờ cũng phải biết.

Trữ Cửu... Nàng sẽ làm gì? Gọi người dạy cho cô một bài học giống như lần trước sao?

Đúng lúc này Trữ Cửu dừng bút nghỉ ngơi, quay đầu, lập tức chạm vào ánh mắt của Tô Diệp. Nàng nhíu mày, "Cậu nhìn tôi chi vậy?"

"Kh—Không có gì." Tô Diệp vội vã lắc đầu, trở về chỗ ngồi của mình.