Chương 35

Xe tà tà chạy trên đường. Chiếc xe đạp vẫn chạy ở phía trước sau khi quẹo cua bỗng tạo ra một tiếng động lớn.

"Rầm ——!"

Nghe như tiếng vật nặng rơi xuống đất.

Trữ Cửu từ trong xe nhìn ra ngoài cửa số, thấy cả xe lẫn người Tô Diệp đều ngã ra đất. Nguyên nhân gây ra vụ tai nạn kia chính là một vật thể màu đen trên đường.

Thảm trạng của Tô Diệp khiến Trữ Cửu nhíu mày, nhưng nàng không hề có ý muốn xuống xe trợ giúp cô mà xoay người kêu tài xế đi tiếp.

Tô Diệp cẩn thận vịn xe đạp đứng lên. Cô cảm thấy đầu gối với bàn tay hơi đau, nhưng bởi vì hai nơi đều dính nước màu đen nên cô không thấy rõ vết thương trên người, chỉ thấy một vùng đen như mực.

Một chiếc xe hơi màu đen chạy ngang qua. Tô Diệp ngẩng đầu nhìn. Một chiếc khăn lông màu trắng theo chiều gió bay đến trước mặt cô.

Tô Diệp sửng sốt hồi lâu. Cô nhìn khăn lông, phát hiện cái khăn này không phải là do dính bẩn mới bị chủ nhân ném đi.

Tô Diệp cầm chiếc khăn mặt sạch sẽ, đưa lên mũi ngửi một cái, có mùi hương chanh thoang thoảng.

Cô im lặng dùng khăn lau vết bẩn trên người. Đợi đến khi cô lau gần hết, cái khăn kia đã không còn trắng như lúc ban đầu.

Tô Diệp nhét khăn mặt vào giỏ sách, dựng xe đạp lên. Khi cô bước về phía trước, chân trái có hơi nhói, nhưng may là nó không ảnh hưởng đến việc đi lại.

Tô Diệp khập khiễng dắt xe đạp đi tới trường. Cô quay đầu nhìn sau lưng, mím chặt môi.

...

[ TO Vương Thiến: Cùng trường thì nên quan tâm giúp đỡ nhau ~ ]

Trữ Cửu gửi tin nhắn cho một thành viên nào đó trong Hội Học Sinh trước rồi mới lấy đồ xuống xe.

Tài xế chở Trữ Cửu tới trường xong chuẩn bị quay về nhà. Tầm mắt ông đảo qua chỗ ngồi phía sau, trong lòng cảm thấy ngạc nhiên.

Ông nhớ hình như ghế sau có để một chiếc khăn mặt dự phòng, là nhớ nhầm sao?

Tài xế lắc đầu một cái, cũng không suy nghĩ nhiều.

...

Lúc Tô Diệp tới trường đã qua giờ vào học, một vài học sinh mang băng đeo tay có chữ "Hội Học Sinh" trên tay trái đứng trước cửa trường ghi tên những học sinh đi trễ.

Một nữ sinh trong đó còn làm nũng với nữ Hội viên đứng đối diện, xem ra là người quen.

"Lần này tao chỉ mới vi phạm lần đầu. Thiến Thiến, mày tha tao lần này thôi."

Nữ sinh hai tay kéo góc áo của Vương Thiến, vô cùng đáng thương xin tha.

"Không được. Lần nào mày chả bảo là mới vi phạm lần đầu? Mọi người bình đẳng. Tao ghi tên những người khác, chẳng lẽ lại bỏ qua cho mỗi mày?" Vương Thiến cười lắc đầu, từ chối yêu cầu của nàng. Mấy Hội viên đứng bên cạnh hơi bất ngờ nhìn Vương Thiến một cái.

Dường như không ngờ nữ sinh ngày thường dễ nói chuyện hôm nay lại kiên trì giữ nguyên tắc.

Nghe Vương Thiến trả lời, nữ sinh cúi đầu, bất mãn nói thầm: "Nhưng không phải mọi khi đều..."

"Mọi khi là mọi khi. Hôm nay là hôm nay nha." Vương Thiên cười lắc đầu, nhìn thấy Tô Diệp đang đi về phía này mới hiểu lý do nàng nhận được tin nhắn kia.

Bạn cùng trường đúng là cần phải quan tâm giúp đỡ nhau thật ~

"Lấy thẻ học sinh ra. Đừng mong thoát được kiếp này. Ngoài cổng trường có camera theo dõi. Đừng để tụi tôi phải vì một người mà tìm video quay lại, làm ảnh hưởng những người khác."

Vương Thiến giao đồ trong tay cho người khác cầm rồi mới đi về phía Tô Diệp.

Tô Diệp thấy Vương Thiến đi tới, ngoan ngoãn trình thẻ học sinh cho nàng xem.

Nhưng Vương Thiến chỉ liếc nhìn tên và ảnh chụp trên thẻ rồi bật cười, không có trực tiếp ghi tên cô, "Tô Diệp? Là bạn nữ đã từ chối hai đại giáo thảo đêm vũ hội?"

Sắc mặt Tô Diệp trở nên tái nhợt. Câu hỏi này rất kỳ quặc, Tô Diệp nói phải cũng sai, nói không phải cũng sai, chỉ còn cách im lặng không đáp.

"Cậu có bao giờ nghe qua câu nói "Không trả lời tức là ngầm thừa nhận" chưa?" Vương Thiến trả cô thẻ học sinh, cười một tiếng, "Đi nào. Không biết là vị soái ca nào quan tâm đến cậu như vậy nữa."

Hai chữ soái ca phát ra từ miệng nàng khiến Tô Diệp ngẩn người. Cô ngơ ngác hỏi lại: "Đi đâu?"

Vương Thiến quay đầu, từ trên xuống dưới đánh giá Tô Diệp, cười khó hiểu: "Thế cậu định cứ mặc bộ đồ dơ này vào học à?"

"Tại sao cô ta không bị ghi tên?"

"Tại sao tao đi cửa sau còn bị ghi tên mà cô ta thì không bị?"

"Mày hỏi chi mà lắm thế? Tất nhiên là do người ta có chỗ dựa vững chắc hơn mày. Vấn đề đơn giản thế mà mày cũng không hiểu?"

"Gì chứ? Có quyền hơn cả Thiến Thiến sao?"

"Trương Hiểu Hiểu, mày óc heo à? Vừa nhìn là biết nữ sinh kia gặp chuyện gì trên đường tới trường rồi."

...

"Nói thật nha làm sao cậu có thể biến mình thành bộ dáng này được vậy?"

"Trên đường đi học không cẩn thận vấp ngã."

"À ra là do không cẩn thận ~"

Vương Thiến từ trong tủ đồ lấy một bộ đồng phục đặt lên bàn, nhân cơ hội trò chuyện với Tô Diệp.

Bởi vì chuyện Vương Thiến hỏi rất bình thường, Tô Diệp cũng không hề có ý che giấu.

"Cậu có muốn tắm không?"

Tuy Tô Diệp đã lau vết bẩn trên người, nhưng hiển nhiên cô không thể nào lau sạch. Hơn nữa thứ chất lỏng màu đen kia còn mang theo mùi hôi. Dù dọc đường nhờ gió thổi đã bớt rất nhiều, nhưng chỉ cần đến gần vẫn có thể ngửi được.

Tô Diệp do dự không quyết, ngơ ngác nhìn bộ đồng phục trước mặt. Cô cắn răng, vừa định nói "Không cần", nữ sinh đã trước tiên nói một câu khiến Tô Diệp phải gật đầu.

"Đừng lo lắng. Có gì tôi sẽ thay cậu giải thích với giáo viên."

"Cảm ơn."

"Không có gì, bạn cùng trường thì phải quan tâm giúp đỡ nhau chứ ~"

Vương Thiến dẫn Tô Diệp lên phòng nghỉ riêng trên tầng năm. Nàng lấy chìa khóa đeo trên người mở cửa phòng, dẫn Tô Diệp bước vào.

Căn phòng này không giống với căn phòng Tô Diệp bị khóa bên trong lần trước.

So với căn phòng kia, nơi này có vẻ rộng hơn nhiều. Nói là phòng nghỉ, không bằng nói là phòng làm việc.

Giữa phòng đặt một tủ sách, hai bên trái phải cũng có giá sách. Trên bàn đặt mấy sấp văn kiện, nhìn qua không giống như bị người bỏ trống hồi lâu.

Một tấm bình phong ngăn cách chỗ nghỉ ngơi. Sau bàn làm việc là một chiếc ghế salông và một cái bàn kiếng. Trên bàn đặt một mâm trái cây, trên ghế để một cái mền, tùy ý vắt lên thành ghế, có vẻ thường xuyên được người sử dụng.

Bên tay trái cửa ra vào có một cánh cửa, hẳn là phòng tắm.

"Phòng tắm trong này, có khăn sạch." Vương Thiến chỉ căn phòng bên trái, rồi lách qua tấm bình phong, "Tôi ở đây đợi cậu."

"Ừm, cảm ơn."

Tô Diệp cẩn thận mở cửa, đập vào mắt là một mảnh tối đen như mực. Đợi tới khi đôi mắt dần thích ứng với bóng tối, Tô Diệp mới nhìn thấy trong phòng có một chiếc giường đơn. Xem ra là phòng ngủ. Cô nhìn xung quanh cánh cửa tìm công tắc đèn, nhẹ nhàng nhấn nút. Cả phòng trong nháy mắt sáng lên.

Lúc này Tô Diệp mới thấy rõ cảnh trong phòng.

Chỉ có hai màu đen trắng.

Tô Diệp để đồ ở cửa, đi tới phòng tắm.