Chương 33

Lục Minh Thuần vĩnh viễn sẽ không quên buổi sáng hôm ấy: người luôn cao cao tại thượng như Trữ Cửu lại cúi đầu xin lỗi nàng.

Dù Trữ Cửu không thật tâm, nhưng vậy đã đủ thỏa mãn lòng hư vinh của Lục Minh Thuần.

"Mọi chuyện đều là lỗi của tôi, không liên quan tới Lục Minh Thuần. Là do tôi không cẩn thẩn mới ngã cầu thang."

Sáng sớm yên tĩnh lại bị một câu nói của Trữ Cửu đánh vỡ. Lục Minh Thuần vốn nghĩ nàng bị gọi tới Hội Học Sinh đã là tử hình, không ngờ nửa đường lại có bất ngờ nảy sinh.

Trữ Cửu thế mà buông tha nàng.

Trữ Cửu đột nhiên đổi ý làm Hứa Tiễn hơi nhíu mày. Không phải bởi vì Trữ Cửu phủ định lời nói lúc trước, mà bởi vì thái độ của nàng.

Lúc trước hắn tìm nàng, nàng gắt gao cắn chặt Lục Minh Thuần không tha, mà bây giờ mới vừa đi học lại trực tiếp chạy đến đây tìm hắn.

Hứa Tiễn sẽ không tự luyến mà cho rằng Trữ Cửu đột nhiên thay đổi là vì hắn. Người có thể khiến Trữ Cửu làm như vậy, chỉ có một ——

Hạ Phong.

Hứa Tiễn theo bản năng nhìn sang Lục Minh Thuần đang kinh ngạc đứng ở một bên, trong lòng tò mò nàng có quan hệ gì với Hạ Phong mà lại có thể làm cho Trữ Cửu đổi giọng.

"Trữ Cửu, tôi nhớ lúc trước cô không có nói như vậy."

"Lúc trước? Lúc trước tôi nói thế nào?" Trữ Cửu không để tâm lời nói của Hứa Tiễn. Mặc dù nàng trả lời có hơi hờ hững, nhưng trên mặt vẫn treo một nụ cười nhàn nhạt, thật lòng giải thích, "Lúc trước khi tôi nói Hội trưởng cứ dựa theo những gì camera quay được mà xử lý, tôi cũng không ngờ video nhìn như vậy. Rõ ràng vào lúc đó Minh Thuần chỉ muốn kéo tôi, không ngờ lên hình lại biến thành cậu ấy đẩy tôi."

Nghe Trữ Cửu giải thích, Hứa Tiễn lạnh lùng hừ một tiếng, đổi một thuyết pháp khác, "Vậy đúng là một hiểu lầm lớn."

Trước câu nói đầy trào phúng của Hứa Tiễn Trữ Cửu chỉ nở nụ cười. Nàng xoay người nhìn Lục Minh Thuần nãy giờ vẫn chưa nói gì, nhếch môi, ý cười lại không đạt tới đáy mắt, "Xin lỗi đã khiến cậu bị hiểu lầm nhiều ngày như vậy."

...

Sau đó Hội Học Sinh cũng công bố kết quả của sự kiện lần này. Lấy lý do "Trữ Cửu đột nhiên ngã cầu thang, Lục Minh Thuần lúc đó tính kéo nàng, nhưng bởi vì góc độ của máy quay nên biến thành Lục Minh Thuần đẩy ngã Trữ Cửu" kết thúc.

Kết quả vừa được công bố đã gây nhiều xôn xao. Phần lớn học sinh khi nhìn thấy thông báo theo bản năng đã nghĩ mấy ngày nay mình làm sai. Một vài người vẫn cho rằng sự thật ẩn sau tấm màn đen, vẫn tin chắc là "Lục Minh Thuần đẩy ngã Trữ Cửu".

Chuyện sau đó cũng không phải điều mà Trữ Cửu quan tâm. Nàng chỉ quan tâm đến hai người đã vì sự cố này mà rút ngắn khoảng cách là Lục Minh Thuần và Tô Diệp.

So với Tô Diệp ngu ngơ mờ mịt, Lục Minh Thuần rất rõ ràng lý do bản thân được buông tha.

*****

*****

Việc Lục Minh Thuần bỗng nhiên đảo ngược tình thế cũng khiến Tô Diệp cảm thấy có chút không tưởng tượng nổi. May là lần trở mình này không phải điều gì xấu, ngược lại là một việc tốt.

Phát hiện này làm Tô Diệp hơi vui vẻ. Không phải chuyện gì cũng tuyệt vọng khôn xiết như Hạ Phong miêu tả.

Lúc trước cô giống với phần lớn người đều cho rằng lần này Lục Minh Thuần nhất định sẽ bị đuổi học. Nhưng không nghĩ tới, chỉ mới qua một buổi tối, tình hình bỗng phát sinh một bước ngoặt trọng đại.

Hội viên phủ định tính chân thật của video xa xa không bằng người trong cuộc chính miệng nói.

Có lẽ Trữ Cửu thật ra cũng không xấu xa đến mức đó.

Tô Diệp nghĩ.

"Tô Diệp, lần này cám ơn cậu." Nhìn gò má thanh tú của Tô Diệp, Lục Minh Thuần thở phào một hơi, trong lời nói tràn đầy cảm kích. Nghĩ đến bản thân lúc trước hùng hổ doạ người, Lục Minh Thuần cảm thấy không mặt mũi, "Thật xin lỗi vì chuyện lần trước."

Tô Diệp sửng sốt. Cô không hiểu tại sao Lục Minh Thuần đột nhiên cám ơn cô, "Hả? Sao lại cảm ơn tôi?"

"Lý do Trữ Cửu đổi ý dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ ra được. Người có thể khiến Trữ Cửu đổi ý chỉ có một..." Thấy cô không có để ý chuyện cũ, Lục Minh Thuần nở nụ cười, tốt bụng giải thích, "Trên diễn đàn trường đều đang bàn luận việc Hạ Phong tranh giành một nữ sinh với Ôn Lam vào ngày Open House. Hai đại giáo thảo cùng để ý một người, điều này rất hiếm thấy."

"Trên diễn đàn còn đăng ảnh chụp của cậu. Tuy rằng góc chụp nghiêng, nhưng ai biết cậu cũng có thế dễ dàng nhận ra."

"Chuyện này thì liên quan gì tới chuyện của Trữ Cửu?" Tô Diệp cau mày, khó hiểu hỏi lại.

"Vì Hạ Phong thích cậu chứ gì nữa!"

Bất cứ cô gái nào được một nam sinh chăm sóc vô điều kiện đều sẽ sinh ra ảo giác là hắn thích mình. Tô Diệp không phải ngoại lệ. Trừ lần đầu tiên gặp mặt tan rã trong không vui, những lúc khác Hạ Phong đối xử với cô không giống như đang đối xử với một bạn học bình thường.

Được soái ca ưu ái hẳn là điều mà phần lớn nữ sinh đều thiết tha mơ ước. Tô Diệp cũng từng bởi vì cử động nhỏ của Hạ Phong mà động lòng. Nhưng một chút điểm thích đó vừa mới nẩy mầm đã bị Trữ Cửu bóp chết từ trong trứng nước.

Dưới sự ảnh hưởng của các yếu tố bên ngoài, Tô Diệp cũng bắt đầu xem chuyện đó như một ảo giác. Bây giờ bị Lục Minh Thuần nói trắng ra như vậy cô thấy hơi ngượng ngùng.

"Cậu đừng nói lung tung. Sao mà Hạ Phong có thể thích tôi được."

Thấy Tô Diệp một mặt không tin, Lục Minh Thuần cười không nói, ngược lại nhắc tới chuyện khác, "Ngày hôm qua cậu gọi điện thoại cho Hạ Phong đúng không?"

Tô Diệp lưỡng lự gật đầu, "... Ừ đúng."

Cô lưu tên Hạ Phong như vậy là ngoài ý muốn. Bởi vì mọi chuyện xuất phát từ hắn, cho nên lưu là Ác Ma, đại biểu cho bắt nguồn của xui xẻo. Hơn nữa cô cũng không thể quang minh chính đại lưu tên Hạ Phong vào danh bạ. Nếu không lỡ có ngày bị người nhìn thấy, cô tuyệt đối sẽ không thể sống khá giả.

Trong danh bạ của cô cũng không phải chỉ có mỗi Hạ Phong có đãi ngộ này. Một vài nhân vật phong vân trong trường, một khi vào điện thoại của cô đều bị đổi tên.

Tô Diệp trả lời khiến Lục Minh Thuần thoả mãn gật đầu. Giống như nghĩ tới điều gì, Lục Minh Thuần tùy ý chuyển chủ đề.

"Tớ nhớ lần trước Hạ Phong hình như nộ khí xung thiên vì hồng nhan tát Trữ Cửu một cái. Chậc chậc, không biết người đó mặt ra làm sao mà có thể khiến cho Hạ Phong động thủ đánh Trữ Cửu. Phải biết đó giờ mặc kệ Trữ Cửu quá đáng bao nhiên, Hạ Phong cũng chưa từng đánh Trữ Cửu một lần..."

Tô Diệp gượng gạo nở nụ cười, khô cằn trả lời một câu: "Vậy à?"

...

Từ văn phòng Hội Học Sinh nhìn xuống có thể quan sát hết sân sau trường học.

Trên sân cỏ sau trường ngồi hai nữ sinh. Tư thế của bọn họ nhìn rất thân mật, giống như đang nói chuyện gì đó, còn vui vẻ nở nụ cười.

Nữ sinh thả rèm cửa sổ, phục hồi tinh thần quay đầu nhìn về phía thiếu nữ đang xử lý công việc chồng chất mấy ngày nay.

"Trữ Cửu, cô nói xem người trên thế giới này có đáng cười hay không? Cách đây không lâu còn đứng ở phía đối lập, đảo mắt lại về cùng một trận doanh."

[ Nhiệm vụ 9 hoàn thành. ]

Cùng vang lên với câu nói của nữ sinh chính là tiếng hệ thống lạnh lẽo, Trữ Cửu chỉ dừng tay, cũng không ngẩng đầu nhìn nàng, mà tiếp tục việc đang làm.

"Không có ai vĩnh viễn là kẻ thù. Nếu có, chỉ có thể nói là do xung đột lợi ích."