Chương 30

Thời gian chậm rãi trôi qua, lòng kiên nhẫn của Hứa Tiễn cũng dần dần bị mài mòn.

"Trữ Cửu, làm ơn nói cho tôi biết tình huống ngày hôm đó."

Trữ Cửu lẳng lặng dựa lưng vào đầu giường. Hai mắt nàng nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, giống như hoàn toàn không biết trong phòng tồn tại người thứ hai. Trên đầu nàng quấn băng trắng, trông có vẻ nhu nhược đáng thương.

Trữ Cửu thật lâu không trả lời làm Hứa Tiễn cảm thấy buồn bực. Hắn xoa huyệt thái dương, khá là bất đắc dĩ nói: "Trữ Cửu, cô đừng tùy hứng như vậy được không?"

"Tùy hứng?" Dường như bị lời nói của hắn làm cho kích động, Trữ Cửu chậm rãi nghiêng đầu hỏi lại.

Nàng nhếch môi, "Không phải mấy người có camera giám sát sao?"

"Thấy chưa hẳn đã là sự thật." Hứa Tiễn lắc đầu, nhẹ giọng trả lời, trong giọng nói tràn ngập không tin tưởng. Hắn không tin Lục Minh Thuần thật sự đẩy Trữ Cửu xuống lầu, không tin tai nạn của Trữ Cửu lần này là do người khác làm.

Không phải vì hắn tin Lục Minh Thuần, mà vì hắn tin bản thân hiểu rõ cách làm người của Trữ Cửu.

"Trữ Cửu, tôi biết cô là người như thế nào."

"Cho nên anh cho rằng việc này là do tôi tự biên tự diễn? Tôi làm hại bản thân, khiến bản thân rơi vào kết cục như vậy, đều là do tôi cố ý?" Trữ Cửu không nhịn được lạnh giọng, âm điệu nâng cao, hơn chút kích động mà bình thường không thấy.

Rất hiếm khi gặp nàng kích động như vậy. Trong nháy mắt đó, Hứa Tiễn bỗng hoài nghi có phải hắn đã nghĩ sai rồi không, lần này đúng là Trữ Cửu vô tội.

"Trữ Cửu, mức độ tin cậy của cô trong lòng tôi là một con số âm."

Trữ Cửu hơi sững sờ, cau mày nhìn Hứa Tiễn đang đứng trước mặt, lạnh lùng hừ một tiếng, "Nếu vậy thì tôi không có gì để nói nữa."

Một lát sau nàng lại bồi thêm, "Kính nhờ Hội trưởng dựa theo quy định làm việc."

Trữ Cửu nói xong lập tức nghiêng người nằm xuống, kéo mền trùm kín mặt, không hề có ý nói tiếp.

Thấy nàng bày ra tư thế tiễn khách, Hứa Tiễn không nói gì thêm, trực tiếp đi ra khỏi phòng bệnh. Hắn vừa bước ra đã có một nữ sinh tiến lên hỏi han.

"Hội trưởng, sao rồi? Trữ Cửu nói gì?"

Nghe nữ sinh hỏi, Hứa Tiễn chỉ khẽ lắc đầu. Vẻ mặt của nữ sinh trong nháy mắt trở nên âu sầu. Cô nhìn Hứa Tiễn, giống như giây tiếp theo sẽ bật khóc.

"Sao lại như vậy. . ."

"Không phải Minh Thuần đẩy Trữ Cửu xuống lầu đâu. . . Cho dù cậu ấy có kích động cũng sẽ không đến mức đẩy Trữ Cửu xuống lầu. . ."

Nữ sinh vẫn luôn miệng nói không, vẻ mặt không dám tin khiến Hứa Tiễn nhíu mày, "Vì sao không thể?"

"Trữ Cửu không có thù oán gì với Lục Minh Thuần. Vì sao cô ta phải hãm hại Lục Minh Thuần?"

Nữ sinh ngẩn người, bị lời hắn nói làm cho bừng tỉnh. Cô mím chặt môi, xuyên qua Hứa Tiễn nhìn cánh cửa phòng bệnh đang đóng chặt, mở miệng, giống như muốn nói ra tất cả, nhưng cuối cùng cô chỉ hơi lắc đầu, nhẹ giọng đáp: "Không biết. . ."

Phản ứng của nữ sinh khiến Hứa Tiễn nheo lại hai mắt, thầm nghĩ việc này không đơn giản. Nhưng bây giờ hắn không có chứng cớ gì, chỉ có thể giả bộ như không biết. "Nhãn kiến vi thực". Dù nữ sinh kia có bị oan uổng thật thì hắn cũng bó tay, trừ phi kỳ tích xuất hiện làm Trữ Cửu đổi ý.

(*): nhãn kiến vi thực – mắt thấy chính là sự thật

Tiếng nói chuyện xì xầm bên ngoài truyền vào tai Trữ Cửu. Nàng chỉ xoay người, ngửa đầu nhìn trần nhà. Sau một lát, nàng gác tay trái lên mắt, nhớ tới cuộc đối thoại lúc nãy, trong lòng dâng lên một trận trào phúng.

[ Nhiệm vụ 9: Giúp Lục Minh Thuần trở thành bạn của Tô Diệp ]

Loại nhiệm vụ này. . . Hừ, muốn đi đường vòng tìm người giúp Tô Diệp sao? Mà thôi, không sao hết, nàng sẽ hỗ trợ, Lục Minh Thuần sẽ bình yên đứng bên cạnh Tô Diệp. . .

Nàng có thể khiến Lục Minh Thuần trở thành bạn của Tô Diệp, tự nhiên cũng có thể khiến cô ta phản bội.

*****

*****

Hôm nay trên đường tới trường Tô Diệp nghe rất nhiều người thảo luận về sự tình phát sinh ngày hôm qua, về Trữ Cửu, về Hạ Phong, về Ôn Lam. Đủ loại đề tài cứ quấn quýt bên tai.

Tin tức liên quan tới Hạ Phong và Ôn Lam đơn giản chính là chuyện hai đại giáo thảo đêm qua cùng mời một người nữ sinh, nhưng đều bị cự tuyệt.

Mà liên quan tới Trữ Cửu. . . Tất nhiên là chuyện cô tối qua nghe được. . . Trữ Cửu té cầu thang không phải là tai nạn, mà là có người đẩy. Dựa theo những gì camera quan sát quay được, bạn cùng lớp của Trữ Cửu, Lục Minh Thuần, đã đẩy nàng xuống cầu thang.

Căn cứ vào tin tức Hội học sinh tiết lộ ra, mấy ngày tới đây trường sẽ ra thông báo, tiến hành xử phạt Lục Minh Thuần. Phạt viết kiểm điểm hay phạt đuổi học vẫn còn là một ẩn số.

Nhưng Tô Diệp nghĩ khả năng cao nhất có lẽ là phạt đuổi học giống như Hạ Phong đã nói ngày hôm qua.

Không ai sẽ giữ lại một học sinh có tiền sử phạm tội trong trường. Hôm nay nàng đẩy một Trữ Cửu, ngày mai có thể sẽ đẩy một Lý Cửu, ngày mốt có thể sẽ đẩy một Trương Cửu. Nếu cho phép phần tử nguy hiểm đó tiếp tục tới trường, nhà trường không gánh nổi hậu quả. Vì bảo toàn đại cục, Lục Minh Thuần chắc chắn sẽ bị đuổi học.

Trước khi nhập học, Tô Diệp đặt rất nhiều hi vọng vào cao trung Mận Gai. Nhưng khi cô chính thức trở thành học sinh của trường, Tô Diệp mới phát hiện sự thật so với tưởng tượng chênh lệch rất nhiều, nhiều đến mức ép cô không thở được.

Cô mới đi học được mấy ngày đã vô tình trêu chọc Hạ Phong, dẫn theo một đống phiền phức. Sau đó thì gặp phải Trữ Cửu, bị uy hϊếp, bị đám nữ sinh cuồng Hạ Phong nhốt vào phòng nghỉ trong dãy nhà Hội học sinh, hại Trữ Cửu bị đánh. Không lâu sau cô lại bị người vu khống lấy trộm dây chuyền. Tuy Hạ Phong xuất hiện đúng lúc rửa sạch oan ức cho cô, nhưng nếu vào lúc ấy dây chuyền của Lục Minh Thuần không được tìm thấy, chắc cô sẽ bị bắt mang tội danh kẻ trộm, dù có Hạ Phong che chở cũng không thể ngăn được hết mấy lời bóng gió.

Bây giờ thì xảy ra chuyện như vầy. Vụ việc phát sinh ngày hôm qua giống như một ác mộng mà cô không thể tỉnh dậy.

Lúc Tô Diệp đi đến lớp, học sinh trong phòng đang xôn xao bàn tán chuyện xảy ra ngày hôm qua. Phần lớn nói về chuyện của Trữ Cửu, dù sao người đẩy nàng cũng học lớp này.

Tô Diệp theo bản năng liếc sang bàn bên cạnh. Trên ghế không có ai. Ngẫm lại cũng đúng, Trữ Cửu mới nhập viện hôm qua, làm sao có thể xuất viện sớm như vậy.

Tầm mắt dừng ở chỗ ngồi của Trữ Cửu cỡ ba giây, Tô Diệp mới dời mắt về phía chỗ ngồi của Lục Minh Thuần phía sau lớp học. Nàng một tay nắm chặt bút, sắc mặt tái nhợt.

"Còn nhỏ mà đã đẩy người khác xuống lầu. . . Thật là đáng sợ. . ."

"Mày đừng nói nữa. Coi chừng đến lúc đó cô ta cũng đẩy mày xuống lầu."

"Cô ta cho rằng nếu cô ta làm dọc hành lang sẽ không có ai nhìn thấy hay sao? Hừ, lần này bị phạt cho biết."

"Thật không biết cô ta hận Trữ Cửu nhiều bao nhiêu. Lần này hại người ta như vậy, cũng may chỉ là vết thương nhẹ, nếu như đập đầu chấn thương não, tao thấy còn mệt hơn. . . Ha ha."

. . .

Tô Diệp yên lặng thu hồi tầm mắt. Cô rút sách giáo khoa và notebook ra khỏi hộc bàn, xếp thành một chồng ngay ngắn, ép buộc bản thân không nghe những lời mắng chửi quá đáng kia.

Giậu đổ bìm leo.

Tô Diệp, chuyện này rất bình thường. Trong trường này, mọi thứ đều rất tàn khốc.

Đôi lời tác giả:

Trời ơi, đã một giờ rưỡi QAQ

Ngày hôm nay up hai chương các ngươi tin sao tin sao tin sao QAQ

Tiết tấu này là Tra Cửu muốn phải tự tay tạo tình địch nha 2333333333333

Đại gia ngủ ngon nha, không nên ngủ trễ giống như ta ~

Ngủ ngon sao sao đát ~