Chương 3

Có thể là do hai người bên cạnh cô quá mức ưu tú, Tô Diệp vừa đi vào căn tin, mọi ánh mắt đều đồng loạt đổ dồn sang bên này, đảo qua đảo lại mấy lần, cuối cùng dừng lại trên người cô – một kẻ qua đường, một bóng đèn chính hiệu.

Tô Diệp trong nháy mắt cảm giác được ác ý đến từ bốn phương tám hướng, còn nghe được tiếng mắng chửi văng vẳng bên tai: Cút ngay!

Cô vô thức muốn buông tay Hạ Phong, không nghĩ tới tay trái lại bị hắn nắm chặt, không cách nào rút ra.

—— "Tiện nhân!"

—— "Đồ vô liêm sỉ!"

Ký ức ngày hôm qua hiện lên trước mắt, Tô Diệp theo bản năng rùng mình một cái. Tay phải truyền đến từng trận đau đớn, cô quay đầu nhìn Trữ Cửu. Nàng đang cười thật ôn nhu, thế nhưng Tô Diệp không hề tìm thấy ý cười ẩn trong đó.

Nhìn vẻ mặt cười như không cười của nàng, đại não Tô Diệp trong nháy mắt trống rỗng.

Nhận ra người bên cạnh đang sợ hãi, Hạ Phong nhíu mày, ánh mắt sắc bén đảo qua phòng ăn. Thấy có học sinh đang nhìn về phía bên này, vẻ mặt hắn lại càng thêm lạnh lẽo.

Mọi người vội vàng cúi đầu, không dám công khai nhìn thẳng. Dù vậy, thỉnh thoảng vẫn sẽ có vài kẻ cả gan ngẩng đầu xem lén.

Hạ Phong trực tiếp dẫn Tô Diệp lên lầu hai. Trữ Cửu tất nhiên là bị bỏ lại ở dưới. Nàng không nhanh không chậm theo sau. Cảm giác sau lưng vẫn còn có ánh mắt tò mò hướng về bên này, đến đầu cầu thang, Trữ Cửu câu môi, vẻ mặt tươi cười ôn nhu nhìn lướt qua đám người đang âm thầm quan sát kia. Kết quả, bọn họ liền ngoan ngoãn tự giác thu hồi tầm mắt, thả sự chú ý vào đống đồ ăn trước mặt, không kẻ nào dám nhìn lên thêm một lần nữa.

Trữ Cửu lại quay đầu nhìn thẳng, lập tức thấy cảnh Hạ Phong đang sít sao nắm lấy tay Tô Diệp, mười ngón giao nhau trông vô cùng chướng mắt. Trữ Cửu mâu quang ảm đảm, nụ cười bên môi nhưng vẫn không đổi.

(*): mâu quang - tròng đen của mắt

Tô Diệp cho rằng tình huống lúc trước đã đủ quỷ dị, tình cảnh hiện tại rõ ràng càng quỷ dị hơn. Hạ Phong muốn ngồi chung với cô, nhưng vì ngại có Trữ Cửu ở đây, cô đành cắn răng từ chối. Ai biết tính tình "đại thiếu gia" của Hạ Phong lại đột nhiên phát tác, ngồi vào chỗ liền quay mặt đi, không thèm để ý tới cô nữa. Còn Trữ Cửu đã sớm ngồi ở một bên, chậm rãi lật xem cuốn tạp chí nàng thuận tay lấy lúc vừa bước vào phòng ăn, hoàn toàn không để ý gì đến tình huống xung quanh.

Chỉ có cô là mệt, ngồi ở giữa hai người, loay hoay không biết phải làm sao.

Hạ Phong ngẫu nhiên sẽ đưa mắt nhìn về phía cô, phản ứng đầu tiên của Tô Diệp chính là nhìn sang Trữ Cửu. Có lẽ là chuyện ngày hôm qua đã để lại bóng ma tâm lý quá lớn, dẫn đến bây giờ cô đối với Trữ Cửu như chuột sợ mèo.

Mặc dù ở trong trường Hạ Phong mới là người nổi tiếng lãnh đạm, khó gần, nghiêm túc so sánh thì Tô Diệp cảm thấy người lúc nào cũng cười cười như Trữ Cửu càng thêm đáng sợ.

Cử động nhỏ của Tô Diệp khiến Trữ Cửu rất hài lòng. Nhưng nàng không biểu hiện ra ngoài, hai mắt nhìn chằm chằm tạp chí, chốc chốc lại lật qua trang tiếp theo, nhìn như vô cùng chăm chú, thật ra thỉnh thoảng nàng vẫn quét mắt về phía Tô Diệp.

Bữa trưa trôi qua trong sự im lặng. Cả Hạ Phong và Trữ Cửu đều được giáo dục rất tốt, tuân thủ quy định lúc ăn cơm không nói cười đùa giỡn. Cho nên không khí trên bàn ăn nhất thời an tĩnh, đến lúc ăn gần xong vẫn không có ai mở miệng.

Điều này khiến Tô Diệp rất khó chịu. Bầu không khí quá ngột ngạt, cô không phải thiên chi kiều nữ, chỉ là một nữ sinh bình thường, thích vừa ăn vừa tám với bạn bè, kể chuyện ngày hôm nay, hoặc hẹn nhau đi chơi sau giờ học ...

Mà không phải giống như lúc này, chỉ đơn giản ngồi ăn cho xong nghĩa vụ.

Tô Diệp mê mang, nhân sinh của cô nên rất bình thường mới đúng, một nữ sinh 16 tuổi như bao người khác. Cô không muốn trở nên nổi bật, cũng không muốn được Hạ Phong đối xử đặc biệt, bởi vì như vậy sẽ chỉ làm cuộc sống của cô càng thêm rắc rối.

Mơ ước của Tô Diệp kì thực rất đơn giản, cô muốn hòa hảo với đồng học, muốn kết giao với một người bạn tốt. Cô không tham lam, chỉ cần một là đủ rồi. Một người sẽ cùng cô vượt qua ba năm cấp ba, một người sẽ làm bờ vai để cô nương tựa mỗi khi buồn, một người sẽ ngồi kế bên nghe cô kể lể chuyện trên trời dưới đất mỗi khi tẻ nhạt, một người sẽ cỗ vũ động viên cô mỗi khi sợ hãi, một người thấy cô trốn học sẽ trốn theo...

Tô Diệp cảm thấy những gì cô mong muốn đã rất đơn giản rồi, cớ sao ông trời lại keo kiệt như vậy, khiến cô gặp phải Hạ Phong nhân vật đại thần này, làm cho cuộc sống vốn bình thường của cô hoàn toàn bị đảo lộn.

Trong trường, hễ là nữ sinh thì đều ganh ghét, tẩy chay cô, không một ai nguyện ý kết bạn với cô. Tất cả ngoại trừ một người – Trữ Cửu.

Đáng tiếc...người này lại chính là ác ma chuyển kiếp.

Cô rất sợ hãi, rồi lại không cách nào phản kháng.

Một bữa cơm trưa cứ trôi qua như thế, nhạt nhẽo vô vị. Trong bụng ba người ngồi đây đều mang tâm sự riêng, làm gì có khẩu vị ăn uống.

Công việc bề bộn, Trữ Cửu vừa ăn cơm xong đã lôi kéo Tô Diệp định rời đi, không ngờ lại bị Hạ Phong ngăn cản. Không khí trong nháy mắt trở nên trầm trọng đến mức Tô Diệp cảm thấy hít thở cũng không xong.

"Tô Diệp," Ngữ khí của Hạ Phong trước sau như một nhàn nhạt, nhưng Tô Diệp biết hắn mất hứng.

Cô như chôn chân tại chỗ, hai tay khẩn trương nắm chặt góc áo, cắn cắn môi. Cảm giác hoảng hốt khiến cô theo bản năng dời tầm mắt sang Trữ Cửu đang đứng kế bên.

Nhận ra Tô Diệp đang cầu cứu bản thân, Trữ Cửu câu môi, giọng nói vô cùng ngọt ngào, ngọt đến mức Tô Diệp phải rùng mình.

"Tô Diệp, tùy cậu quyết định hết đấy,"

Quyết định? Quyết định cái gì? Cô có quyền lựa chọn sao?

—— "Nếu tụi tao lại bắt gặp mày câu dẫn Hạ Phong..."

—— "Lần này chỉ là cảnh cáo..."

Lưỡng lự một hồi, Tô Diệp mới chậm rãi bước về phía Trữ Cửu, ngoan ngoãn đứng kế bên nàng. Động tác nước chảy mây trôi làm lửa giận trong lòng Hạ Phong trong nháy mắt bùng phát, nhưng hắn không hề mở miệng phản đối.

Trữ Cửu nhếch môi, nắm tay Tô Diệp, mở cửa phòng ăn, đi xuống tầng trệt.

"Cậu bỏ ý định câu dẫn Hạ Phong đi. Tôi mặc kệ Hạ Phong có coi trọng cậu hay không, nhưng lời khuyên tốt nhất cho cậu là hãy khai thác triệt để quyền lợi nói "NO"."

Tô Diệp cứ nghĩ con đường đi về sẽ yên tĩnh như bữa cơm hồi nãy, Trữ Cửu lại bất thình lình cất tiếng phá vỡ sự yên lặng.

"Tôi..."

"Đừng bảo rằng cậu không dám, cậu có quyền đồng ý, cũng có quyền từ chối. Cho dù Hạ Phong có bá đạo cũng không thể vô lý ép buộc cậu."

Mở miệng, Tô Diệp muốn giải thích một phen, nhưng đối diện với ánh mắt bình thản của nàng, cô không nói được lời nào.

"Tôi ghét nhất là loại người dương phụng âm vi ." Trữ Cửu cong môi, lên tiếng cảnh cáo dưới ánh mắt hoang mang tột độ của Tô Diệp.

(*): dương phụng âm vi - ngoài thì thuận, trong thì chống

"Cậu là một cô gái tốt, không nên dính dáng quá nhiều tới Hạ Phong, hắn sẽ làm xáo trộn mọi thứ. Cậu sẽ bị bạn học cô lập, hội nữ sinh sẽ không thèm để ý tới cậu, hội nam sinh sẽ xem cậu như là vật sở hữu của Hạ Phong mà không dám tiếp cận cậu."

Thái độ của Trữ Cửu bỗng nhiên trở nên mềm mỏng, ngữ khí nhu nhuyễn rơi vào tai Tô Diệp như khúc hát ru, như tiếng hát êm dịu, khiến đầu óc Tô Diệp mơ mơ màng màng, nào còn để ý xem nàng đang nói gì.

"Tô Diệp, muốn làm gì trước hết cũng phải nghĩ kĩ hậu quả. Hạ Phong không phải là người mà cậu có thể đυ.ng vào. Cho dù hắn có phù hợp với hình tượng vương tử trong lòng cậu, thì đáng tiếc, cậu cũng không phải công chúa, đừng ảo tưởng bản thân xứng đôi với hắn."

Tô Diệp khó hiểu nhìn nàng, ánh mắt tràn đầy mờ mịt. Trữ Cửu cong môi, giơ tay xoa đầu Tô Diệp, nụ cười tuy thập phần ôn nhu nhưng thủy chung không hề chạm tới đáy mắt.

Đôi lời tác giả:

Trữ Cửu là người "trong ngoài bất nhất", nên nàng thật sự rất ác độc...Mà có thể cùng tra công sánh đôi thì chỉ có tiện thụ o (╯□╰) o hoặc là ăn miếng trả miếng thụ o (╯□╰) o

Ta đột nhiên phát hiện duy trì một chương hai ngàn từ rất dễ o (╯□╰) o

Tiếp tục cầu tích phân, cầu bình luận, cầu đại gia bao dưỡng ~ (≧▽≦) / ~

Đôi lời editor: edit xong sớm nên up lên sớm đây :))