Chương 28

Open House hằng năm của cao trung Mận Gai đều sẽ tổ chức vũ hội. Học sinh hay phụ huynh cũng đều có thể tham gia, coi như là một dạng cuồng hoan ngầm được cho phép.

Màn khiêu vũ mở đầu vũ hội năm ngoái là do Hạ Phong đảm nhiệm vai nhảy nam, còn vai nhảy nữ thì do Trữ Cửu đảm nhiệm. Hạ Phong đúng là giáo thảo, nhưng còn có Ôn Lam cũng nổi tiếng như hắn.

(*): giáo thảo – tương đương với hoa khôi nhưng dành cho nam

Đồng dạng, Trữ Cửu có thể nói là hoa khôi của trường, nhưng mỹ nữ cũng không phải chỉ có mỗi nàng. Chỉ là xét lịch sử đen tối của Trữ Cửu, không có ai dám ra tay với Hạ Phong, người được Trữ Cửu nhắm trúng. Đương nhiên vẫn có vài kẻ điếc không sợ súng.

Bởi vì hôm nay Trữ Cửu đột nhiên bị té cầu thang phải nhập viện, suy nghĩ đầu tiên trong lòng mọi người không phải về tình trạng của Trữ Cửu, mà là về vũ hội: liệu nó có bị hủy bỏ hay không? Vũ khúc mở màn sẽ do ai đảm nhiệm?

Việc gì không liên quan tới mình thì người ta hay gióng trống khua chiêng.

Cái tật xấu này sớm đã ngấm vào trong xương. Con người trời sinh bạc tình. Chỉ cần không ảnh hưởng gì đến bản thân, bọn họ hoàn toàn có thể thản nhiên đối đãi. Nhưng một khi chính mình bị lôi vào cuộc, bọn họ lập tức sẽ bộc lộ bộ mặt thật xấu xí.

Con người chính là loài động vật kì lạ như vậy.

MC còn đang giới thiệu trên đài. Theo lịch trình thì màn khiêu vũ sẽ bắt đầu sau nửa tiếng.

"Không biết năm nay Hạ điện (editor: ghê hoàng tử luôn) sẽ khiêu vũ với ai. Cuối cùng cũng không bị Trữ Cửu giành nữa. Thật tốt quá."

"Tao cá là trời cao có mắt, thấy Trữ Cữu làm nhiều điều xấu mới cho cô ta ngã cầu thang."

"Ác hữu ác báo. Nhìn đi, không phải báo ứng đã tới rồi sao."

"Vậy mấy cậu ba hòa chích chòe sau lưng người khác như thế thì có phải sau khi chết sẽ bị rút lưỡi không?"

Một giọng nữ lạnh lẽo đột nhiên cất lên, khiến cho mấy nữ sinh đang trò chuyện kia bị dọa, sợ đến toát mồ hôi lạnh. Bọn họ chắc không nghĩ tới mình đang nói xấu sau lưng người khác thì lại bị người quen của đương sự bắt quả tang.

Tô Diệp không thích những âm thanh ồn ào xung quanh. Nhưng cô chỉ mím môi uống ly nước trái cây đang cầm trên tay.

Việc gì không liên quan tới mình thật sự sẽ có người gióng trống khua chiêng. Nhưng chớ nên mạnh miệng mà chọc tới tai họa.

Tô Diệp nhớ tới khuôn mặt tái nhợt của Trữ Dung Khiêm chiều nay khi ông nghe được tin Trữ Cửu xảy ra chuyện. Cô không nhịn được suy nghĩ Trữ Cửu rốt cuộc ra sao. Nghe người khác nói thì là té cầu thang, thương thế cũng không nặng, chỉ là. . .

Tại sao Trữ Cửu lại bất cẩn như vậy?

"Tô Diệp." Một giọng nam thanh triệt vang lên bên tai, kéo về dòng suy nghĩ đang đi vào cõi thần tiên của Tô Diệp. Cô ngạc nhiên nhìn thiếu niên đang đi tới, thầm than một tiếng không tốt.

"Trời ạ. Vương Quỳnh bị từ chối. Thiệu Dao Tuệ bị từ chối. Triệu Hoán bị từ chối. . . Người Hạ điện chọn làm bạn nhảy lại là một nữ sinh qua đường giáp! Không phải một mỹ nữ khác ngang hàng với Trữ Cửu, mà là một người qua đường giáp?!"

(*): người qua đường giáp - đại khái là người không quan trọng, chỉ là nhân vật tép riu, thậm tên họ còn không có.

"Ồ ~ Hạ điện đang ám chỉ Trữ Cửu trong mắt hắn cũng chỉ là một người qua đường giáp? !"

"Cậu ấy cũng thật đáng thương. Trữ Cửu cũng thật là lắm tai nạn."

"Tao thấy bọn mày nghĩ nhiều quá rồi. Cô ta mà là người qua đường giáp cái gì, Hạ điện sớm đã công khai biểu đạt tình cảm của mình với cô ta. "

"Trời ạ! Tao thà Hạ điện chọn Trữ Cửu!"

Tiếng kinh hô của chúng nữ sinh vang vọng bên tai. Những lời thì thầm chửi rủa đến từ bốn phương tám hướng khiến sắc mặt Tô Diệp trở nên trắng bệch. Cô theo bản năng lùi lại mấy bước, kéo dài khoảng cách giữa mình và Hạ Phong.

Cử chỉ của Tô Diệp khiến Hạ Phong nhíu mày, trong lòng hiểu rõ tại sao cô lại phản ứng như vậy.

"Tô Diệp, em có nguyện ý làm bạn nhảy của anh không? " Giọng nói ôn nhu đột nhiên vang lên. Tô Diệp ngẩn người. Giọng nói này vừa xuất hiện, tiếng thét chói tai của các nữ sinh xung quanh càng mang tính bùng nổ.

Đinh tai nhức óc.

"Trời ạ! Ôn Lam! Là Ôn Lam!"

"Ôn Lam!"

. . .

Toàn trường bỗng nhiên náo nhiệt hẳn lên. Tâm Tô Diệp nhảy tới cổ họng, trong đầu có một âm thanh nói với cô, thôi xong đời.

Hậu quả của việc được hai đại giảo thảo của cao trung Mận Gai coi trọng là bị toàn thể nữ sinh trong trường xem như kẻ thù. Điều quan trọng nhất là. . . Trữ Cửu nhất định sẽ không dễ dàng buông tha cô.

*****

*****

"Bác sĩ, con gái của tôi sao rồi?"

"Đầu bệnh nhân bị va đập. . . Có thể sẽ gây chấn thương não. Tình huống cụ thể phải chờ bệnh nhân tỉnh lại mới biết. . ."

. . .

Đợi tiếng nói chuyện dần dần đi xa, người trong phòng bệnh mới chậm rãi mở mắt.

Phía sau đầu còn hơi nhói. Nhưng cũng không sao, đau xíu thôi mà, có chuyện còn làm nàng đau hơn nhiều so với việc bị té cầu thang.

[ Trữ Cửu, thủ đoạn cao cường lắm! ]

Âm thanh trong đầu rống to làm Trữ Cửu cảm thấy rất không thoải mái. Nhưng dù có không thoải mái thì trong lòng nàng vẫn thấy mãn nguyện.

Âm thanh kia chỉ rống lên một tiếng đã biến mất không thấy tăm hơi. Trữ Cửu có hơi tiếc nàng không thể thưởng thức bộ dáng thở hồng hộc đầy tức giận của nó.

Vốn nàng cũng không có ý định dụ dỗ Lục Minh Thuần làm việc này. Đây có thể nói là một bất ngờ. Lúc trước vụ Lục Minh Thuần nghe lén là do nàng cố ý sắp đặt, việc tự tay đưa nhược điểm cho Lục Minh Thuần cũng thế. Trữ Cửu chỉ không ngờ những sự kiện đó liên tiếp hợp lại sẽ gây ra hậu quả này.

Quả là một thu hoạch bất ngờ.

Mượn cớ bị thương né tránh những thứ được gọi là nhiệm vụ kia. Ý nghĩ này tuy chỉ thoáng qua trong giây lát, nhưng lại có hiệu quả bất ngờ. Trữ Cửu không thể nào tin nổi.

May mắn là mình trả giá như vậy cũng không phải là công dã tràng. Tuy phải nằm trên giường bệnh, nhưng... nàng rốt cuộc cũng được nghỉ ngơi dưỡng sức không phải sao?

[ Trữ Cửu, cô tưởng rằng cô làm vậy là có thể trốn tránh mọi thứ sao? Không đời nào. Đừng mơ tưởng mình có thể ảnh hưởng đến toàn bộ thế giới. Cô không có quan trọng vậy đâu! ]

[ Tối hôm nay Hạ, Ôn hai người sẽ tranh giành Tô Diệp. Hạ Phong sẽ thông qua đêm nay phát hiện tình cảm của mình đối với Tô Diệp. Ôn Lam cũng sẽ vào tối nay đầu quân về dưới trướng Tô Diệp. ]

Âm thanh đột ngột xuất hiện. Trữ Cửu cười lạnh một tiếng, không thèm để ý tới nó.

"Nếu như tôi không trọng yếu, như vậy tại sao ông cứ dính lấy tôi?"

[ Cô --! À, đúng rồi, ba cô đã gặp Tô Diệp. Ông ta rất có hảo cảm với Tô Diệp đấy ~ ]

[ Trữ Cửu, cô bị cô lập hoàn toàn rồi! ]

Giống như bị giẫm phải chân đau, Trữ Cửu gắt gao nắm lấy tấm ga trải giường, nổi giận gào lên một tiếng, "Câm miệng!"

Âm thanh im bặt. Trong căn phòng bệnh tối đèn chỉ còn nghe thấy tiếng thở dốc của nàng. Trữ Cửu chậm rãi buông tấm ga trải giường đã bị mình vò nhăn nhúm ra, hơi thở hỗn loạn.

. . .

"Ôn Lam." Hạ Phong trầm giọng gọi tên hắn, trong mắt dấy lên ngọn lửa bất mãn.

Giống như không nhận thấy sự bất mãn trong lời nói của Hạ Phong, Ôn Lam nở nụ cười, "Hạ Phong, tôi nghĩ tốt hơn nên để đương sự tự quyết định."

Tô Diệp không biết sinh hoạt của mình từ khi nào trở nên rắc rối như vậy. Chờ cô phục hồi tinh thần thì mọi thứ đều đã thay đổi.

Tình huống hiện tại cũng không phải là điều cô mong muốn.

Cô cũng đã từng mơ mộng sẽ có một ngày mình trở thành công chúa, được các vương tử vây quanh. Nhưng đó chỉ là giấc mơ trẻ con, không nhất thiết phải trở thành sự thật.

Cô không muốn mọi thứ đi chệch hướng. Cô không muốn sinh hoạt vừa mới ổn định lại phát sinh đột biến, càng không muốn lặp lại cảnh lần trước.

Cho nên --

"Xin lỗi, hôm nay em bị trật chân."

Đây là giải pháp an toàn nhất.