Chương 27

Đứng tại chỗ đợi hồi lâu làm Trữ Dung Khiêm cảm thấy hơi buồn chán. Đây hẳn là lần đầu tiên có người dám bắt ông đợi kể từ khi ông tiếp quản tập đoàn Ninh thị. Thế nhưng nghĩ đến con gái, một chút nôn nóng cũng bị ông đè xuống.

Rào cản giữa ông và Trữ Cửu quá lớn. Nếu không có cách nào giao tiếp, Trữ Dung Khiêm tự nhủ, quan hệ giữa ông và con gái sẽ triệt để rơi xuống đáy cốc, không cách nào cứu chữa.

Đó là điều mà ông không muốn nhìn thấy nhất. Vì lẽ đó, mặc kệ Trữ Cửu có gây ra chuyện gì thì ông vẫn chọn cách bênh vực bao che. Dù sao nàng là đứa con gái duy nhất của ông không phải sao?

Có lẽ trong mắt các bậc làm cha làm mẹ, con cái làm đúng hay sai không phải là vấn đề quan trọng, việc bọn họ có thể làm chỉ là dùng hết sức mình để bảo vệ đám nhóc đó mà thôi.

Đợi hoài mà vẫn không thấy ai tới, Trữ Dung Khiêm không có hứng thú chờ đợi thêm nữa. So với việc cứ ngu ngốc đứng đợi thì đi dạo xung quanh có vẻ tốt hơn.

Băng qua con đường lát đá, Trữ Dung Khiêm để ý thấy một người đang lẳng lặng ngồi trên bờ tường. Bức tường không cao, khoảng chừng hai mét. Phía sau cô là bãi cỏ, không có bất cứ dấu vết nào chứng minh nó từng bị giẫm lên. Trữ Dung Khiêm liếc nhìn xung quanh. Bên cạnh tường đá có một cái cầu thang, nhìn dáng vẻ của nữ sinh kia hình như là đang bò về phía đó.

Khuôn mặt của nữ sinh giống với một khuôn mặt mà ông đã nhìn thấy cách đây không lâu.

Trữ Dung Khiêm quan sát người kia vài giây mới chậm rãi đi tới. Ông đứng cách cô hơn nửa mét, nhẹ nhàng hỏi: "Cháu gì ơi, chú bị lạc đường, cháu có biết làm sao đi tới dãy phòng học không?"

Trữ Dung Khiêm nghĩ rất đơn giản. Ông muốn lợi dụng thân phận phụ huynh để tiếp cận đối phương, sau đó trong lúc lơ đãng hỏi đối phương một vài câu. Khi đang tán gẫu, người ta thường sẽ nói về bản thân, hoặc nhiều hoặc ít, để kéo dài cuộc trò chuyện. Nếu nhắc đến đề tài mình thích thì càng là nói hoài không xong.

"Dạ vâng?" Trước mắt đột nhiên xuất hiện một người, Tô Diệp bị dọa gần chết. Cơ thể của cô mất thăng bằng, suýt nữa là ngã nhào. Sau khi ổn định tinh thần, Tô Diệp mới nhìn về phía người đã gây ra cái phản ứng dây chuyền này. Người này nhìn qua chỉ cỡ ba mươi, bốn mươi tuổi. Khuôn mặt ông rất điển trai, nhưng không giống với những soái ca trong trường. Có lẽ là bởi vì tuổi tác cao từng trải nhiều, người đàn ông trung niên trước mặt cô mang theo vẻ đẹp thành thục của người trưởng thành, chắc ông là phụ huynh của một học sinh nào đó.

"Từ đây chú cứ đi thẳng, tới ngã ba đầu tiên thì rẽ phải, ngã ba thứ hai thì rẽ trái. Khu phòng học chính là tòa nhà to nhất." Tô Diệp chỉ tự hỏi vài giây đã vạch ra một con đường cụ thể. Tuy hướng dẫn của cô rất rõ ràng chi tiết, nhưng người đối diện hình như không hiểu, cứ nhìn cô mãi.

Thấy đối phương có vẻ không nghe hiểu lời mình nói, Tô Diệp chỉ về phía cổng ra, lặp lại một lần nữa: "Từ đây đi thẳng về phía trước. Nếu gặp phải ngã ba thì rẽ phải, đi thẳng hoài cho tới ngã ba tiếp theo thì rẽ trái."

Trữ Dung Khiêm phối hợp tiếp tục trưng ra vẻ mặt nghi hoặc. Tô Diệp có chút khó xử, do dự hồi lâu mới mở lời đề nghị: "Hay là con dẫn chú đi?"

Trữ Dung Khiêm đang đợi lời này của Tô Diệp. Nghe cô hỏi, ông lập tức thuận thế gật đầu, "Vậy phiền con giúp chú."

"Không phiền, không phiền." Tô Diệp lắc đầu, cũng không có ý kiến gì. Đối với cô việc này thật sự không tính là phiền phức. Cô chỉ sợ gặp phải những người cô không muốn nhìn thấy mà thôi.

Trong một phút giây hoảng hốt, Tô Diệp như nghe thấy câu nói đầy trào phúng của Trữ Cửu ngày hôm đó.

Nói đơn giản thì là cô không chịu được việc người khác nói mình như vậy. Tuy biết là không cần quan tâm, không cần suy nghĩ nhiều, nhưng nói thì dễ, làm thì khó. Không ai có thể bảo đảm chính mình sẽ hoàn toàn không bị ảnh hưởng.

Tô Diệp kéo lại suy nghĩ đã lạc hướng, tập trung về phía người đàn ông trước mặt. Cô luôn cảm thấy đối phương quen mắt, nhưng không nhớ nổi đã từng thấy ở đâu. Có lẽ lúc đi ngoài đường có gặp thoáng qua, nhưng vì đã quá lâu rồi nên mới không nhớ rõ. Tô Diệp đang chuẩn bị nhảy xuống bờ tường thì đột nhiên nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của ông, giống như cô không nên làm chuyện thô bạo như vậy. Từ trong mắt ông Tô Diệp có thể đọc ra ý tứ đó. Cô lúng túng nở nụ cười, đứng lên, ngoan ngoãn dùng cái thang dựng kế tường để leo xuống.

Nhìn động tác của cô, người đàn ông dường như nhớ tới điều gì. Ông hoài niệm nói một câu: "Con gái chú khi còn nhỏ cũng rất bướng bỉnh, cứ thích trèo lên trèo xuống. Mỗi lần như vậy chú rất căng thẳng. Hễ thấy con bé bò lên chỗ cao, chú đều sợ nó sẽ té xuống. Cũng may là con bé chưa té lần nào. Nhưng chắc nó thấy dáng vẻ lo lắng của chú rất mắc cười, có mấy lần còn cố ý làm bộ như sắp té. . ."

Thấy Trữ Dung Khiêm giảng cố sự với mình, Tô Diệp ngẩn ra. Cô không biết nên phản ứng ra sao, chỉ đành ngơ ngác trả lời, "Con nít thì hay như vậy. . ."

"Cho dù tụi con có lớn chừng nào đi nữa, nhưng trong mắt của bậc làm cha làm mẹ, tụi con vẫn luôn là đám nhóc vắt mủi chưa sạch không phải sao?"

"Đúng thế. . ."

Trong mắt ông, Trữ Cửu chỉ là một đứa trẻ. Trong mắt ông, hành động của Trữ Cửu chỉ là trò đùa nghịch. Cho nên ông tha thứ, bao che. Bởi vì trong mắt ông, Trữ Cửu vẫn là con nhóc thích trèo lên trèo xuống làm ông lo lắng năm đó.

Dọc theo đường đi Trữ Dung Khiên hỏi Tô Diệp rất nhiều chuyện, cô bé này đều thành thật trả lời, không chút lưỡng lự, không chút nghi ngờ thân phận của ông. Tuy mấy vấn đề ông hỏi không dính dáng nhiều đến chuyện riêng tư, nhưng gặp người xa lạ mà còn dám báo cho đối phương một ít thông tin cơ bản của mình. . .

Quá ngây thơ, Tô Diệp không hề giống dạng người Trữ Cửu sẽ thích. Trái lại cô càng giống như dạng người con bé sẽ căm ghét. Điểm khác biệt duy nhất đại khái là nữ sinh trước mặt quá mức đơn thuần. . .

Nhưng mà cũng đúng. Mới học cấp 3, có mấy ai không đơn thuần? Tâm cơ thâm trầm như Trữ Cửu ngược lại mới là số ít.

Khi sắp tới lớp học, Tô Diệp mới tò mò hỏi một câu. Sau khi đi chung một quãng đường dài, đây là lần đầu tiên cô chủ động đặt câu hỏi: "Chú muốn đi ban nào vậy ạ?"

Lẳng lặng nhìn cô một hồi lâu, Trữ Dung Khiêm mới chậm rãi mở miệng: "Lớp 11, ban một."

"Ồ?! Thật trùng hợp, con cũng học ban một. Con chú là..."

Dường như biết Tô Diệp muốn hỏi gì tiếp theo, Trữ Dung Khiêm thản nhiên báo tên con gái. Đó là một cái tên vô cùng bình thường, nhưng lại khiến sắc mặt của Tô Diệp trong nháy mắt trở nên trắng bệch.

"Trữ Cửu."

Chú này là. . .ba của Trữ Cửu?

Hai chân Tô Diệp như bị đóng băng tại chỗ. Cô ngơ ngác nhìn người đàn ông trước mặt, vừa thấy hoảng sợ vừa thấy như đây là chuyện đương nhiên.

Thì ra cảm giác quen thuộc nãy giờ không phải là ảo giác. Nhưng đáng buồn là cảm giác đó không phải do hai người từng gặp thoáng qua trên đường, mà là do mỗi ngày người đó đều xuất hiện bên cạnh. Cô thấy quen là vì ngày nào cô cũng nhìn thấy. . .

Có đối tượng so sánh, Tô Diệp càng dễ tìm ra bóng dáng của Trữ Cửu trên khuôn mặt của ông.

"Con sao vậy?" Thấy Tô Diệp như người mất hồn, Trữ Dung Khiêm không khỏi tò mò hỏi.

"Không có gì đâu chú. . ."

Cách đó không xa tiếng mấy nữ sinh trò chuyện truyền đến, đánh thức Tô Diệp đang đắm chìm trong cơn hoảng loạn, nhưng đồng thời cũng mang theo một tin tức gây chấn động.

"Ê, bọn mày biết gì chưa. Tao mới nghe từ bạn tao. Trữ Cửu bị té cầu thang đó!"

Đôi lời tác giả:

Lần đầu gặp mặt, papa cho biết ấn tượng của mình về Tô Diệp không tệ lắm, chỉ là quá mức đơn thuần, vừa nhìn là biết không phải dạng người Trữ Cửu yêu thích.

Lần đầu gặp mặt, Tô Diệp cho biết chưa hẹn hò đã phải ra mắt ba vợ, hơn nữa còn là dưới tình huống địch trong tối ta ngoài sáng, thật mệt mỏi.

Đôi lời editor: Tèn ten, thế là đã ra mắt cha vợ :)) Chao ôi, đoạn đường truy thê sao mà xa xôi hiểm trở thế không biết...