Chương 22

Mãi đến khi vào trong thang máy, Tô Diệp vẫn chưa hoàn hồn, chỉ biết ngơ ngác nhìn mười ngón đan nhau.

Trong mắt cô chứa đầy vẻ khó tin.

Trữ Cửu chịu nắm tay mình!

Câu nói này lặp đi lặp lại trong đầu Tô Diệp. Gặp người mình ghét, chỉ nói chuyện thôi đã thấy thừa thãi, nói gì đến việc đυ.ng chạm.

Lẽ nào Trữ Cửu cũng không chán ghét cô nhiều như cô tưởng? Nhưng mà lần trước Trữ Cửu cũng dắt tay cô, sau đó. . .

Đôi mắt của Tô Diệp lập tức trở nên ảm đạm. Cô chậm rãi rút tay ra, ngoài ý muốn thuận lợi.

Trữ Cửu không có nắm chặt.

Trữ Cửu thấy Tô Diệp khẩn cấp rút tay ra cũng không nói gì, chỉ yên lặng đứng trước cửa thang máy, tiếp tục chờ.

"Trữ Cửu, cậu —"

"Đinh ——"

Tiếng thang máy mở ra đánh gãy lời Tô Diệp. Cô nhụt chí nhìn Trữ Cửu đã cất bước đi vào, phồng quai hàm đi theo.

*****

*****

"Bịch bịch ——"

Tiếng bước chân vững vàng vang lên ngoài hành lang, tiếng sau nhịp nhàng phối hợp tiếng trước, từng bước từng bước như đang đi trong lòng hắn.

Ôn Lam dựa lên đầu giường, nhìn cánh tay quấn băng gạc, nhẹ nhàng quơ tay lên xuống. Lông mi hẹp dài tạo bóng dưới mắt. Khuôn mặt hắn ẩn trong bóng tối, không rõ biểu tình.

Tiếng bước chân bên ngoài dừng lại, ngay sau đó một tiếng động nhỏ lướt qua bên tai.

"Xoạch" một tiếng, một đôi tay thon dài mở cửa. Nữ nhân vóc dáng cao gầy tiến vào. Khuôn mặt tinh xảo của nàng xuất hiện trước mắt Ôn Lam, một tay nàng ôm hoa tươi, tay còn lại cầm dù. Theo sau nàng, một nữ nhân khác với dung mạo thanh tú cũng vào phòng.

Đây là lần đầu tiên, Ôn Lam không quan tâm tới sự xuất hiện của Trữ Cửu.

Trước đây cho dù có phải giữ khoảng cách, mỗi lần Trữ Cửu xuất hiện, Ôn Lam đều sẽ theo bản năng phóng tầm mắt đến trên người nàng.

Có lẽ là thói quen, bao nhiêu năm nay, dù ở đâu người đầu tiên hắn để ý cũng là nàng, từ mới bắt đầu trương dương đến hiện tại nội liễm.

Ôn Lam không biết trong khoảng thời gian hắn rời đi Trữ Cửu đã xảy ra chuyện gì. Hắn chỉ biết Trữ Cửu bây giờ không những xem không thấu mà còn có chút đáng sợ.

Trữ Cửu như vậy thật khiến người sợ hãi.

Nhận thấy Ôn Lam xa cách, Trữ Cửu bất động thanh sắc nở nụ cười. Nàng đi qua một bên, cắm hoa tươi vào bình, để lộ Tô Diệp đang đứng sau lưng.

Con người chính là như vậy. Sự việc không liên quan tới bản thân thì có thể thản nhiên đối đãi, nhưng một khi bản thân bị liên lụy, ôi chao ~

Không nên trách người khác dối trá, có trách thì nên trách bản thân không đủ quan trọng với họ. Không phải người nào cũng đều là thụ ngược cuồng*, bị bạn tát một cái còn có thể vì bạn không nơi để đi mà dẫn bạn về nhà. (editor: ôi khúc này rõ ràng là có thiện cảm, vô tình so sánh người yêu với người ngoài còn gì ahihi)

Không phải mỗi người đều là Tô Diệp.

"Tô Diệp, em đến rồi." Hắn hơi nhấc môi, cười ôn nhã, trong giọng nói mang theo chút ấm áp, thổi đi dáng vẻ tối tăm lúc trước.

"Dạ. . ." Tô Diệp bối rối đáp lời. Cô khẽ liếc Trữ Cửu một cái rồi mới nhẹ giọng hỏi, "Anh thấy sao rồi?"

Ôn Lam im lặng, chỉ khi thấy Trữ Cửu cầm bình hoa đi đến, hắn mới nở nụ cười. Dù đang trả lời Tô Diệp, nhưng hai mắt lại nhìn chằm chằm Trữ Cửu, "Rất tốt, không bị đánh trúng chỗ yếu hại. Chỉ cần tịnh dưỡng một thời gian là có thể xuất viện."

"Tôi bị dị ứng với hoa tươi." Thấy Trữ Cửu chuẩn bị đặt bình hoa lên đầu giường, Ôn Lam nghiêng đầu, ôn hòa nói một tiếng. Giọng điệu của hắn dù giống hệt lúc trước, nhưng Trữ Cửu vẫn nhận ra một tia xa cách.

Hai tay cầm bình hoa, Trữ Cữu quay đầu, nhếch môi nhìn nụ cười yếu ớt trên mặt hắn, "Tô Diệp, cậu ra ngoài chờ một chút được không?"

"Gì cơ? À được."

Ôn Lam dõi theo bóng lưng Tô Diệp. Mãi đến khi Tô Diệp ra khỏi cửa, Ôn Lam mới thu hồi tầm mắt, buông xuống mí mắt. Ý lạnh không một tiếng động khuếch tán trong căn phòng bệnh yên tĩnh.

Khung cảnh bên ngoài tối đen, bởi vì trời mưa to nên càng thêm u ám, như một thế lực tà ác ẩn nấp sau ánh sáng, đợi mọi thứ chìm vào bóng tối mới chậm rãi hiển hiện.

"Tôi không biết Ôn đại minh tinh bị dị ứng với hoa tươi đấy."

"Trữ Cửu, cô phải biết, tôi dị ứng với cái gì." Quay đầu nhìn nàng, Ôn Lam thu hồi nụ cười trên mặt, "Cô làm vậy là muốn thẳng thừng từ chối lời đề nghị của tôi sao?"

"Xuỵt ——" Trữ Cửu đặt ngón trỏ lên miệng, xuỵt một tiếng. Thấy Ôn Lam im lặng, nàng mới nở nụ cười. Tiếng cười phảng phất như phát ra từ địa ngục, khiến Ôn Lam theo bản năng ngừng thở, "Anh nên cảm ơn tôi, không khiến bọn họ ra tay tàn nhẫn hơn nữa."

Ôn Lam nhắm mắt, dựa lưng vào đầu giường, nặng nề thở ra một hơi, "Cô thật là đáng sợ."

Trữ Cửu bình tĩnh liếc nhìn khuôn mặt tái nhợt của hắn, hạ khóe môi. Ý cười ôn nhu lập tức biến mất, chỉ còn dư lại vô tận lạnh lùng.

"Được rồi, anh cứ nghỉ ngơi cho tốt." Đặt bình hoa lên tủ đầu giường, Trữ Cửu cười bước ra khỏi phòng, lưu lại Ôn Lam một người ngồi bên trong.

[ Cô cố ý. ]

Đạo âm thanh điện tử hồi lâu chưa nghe thấy đột nhiên vang lên. Tay Trữ Cửu run lên. Biểu tình vốn đóng băng như hòa tan, đổi lại thành dáng vẻ hơi mang cười. Nàng dùng tay cầm cây dù đóng cửa, sau đó mặt không thay đổi nhìn Tô Diệp đang đứng ở một bên, "Cậu còn muốn đi thăm ai?"

Sắc mặt thoáng âm trầm của nàng khiến Tô Diệp theo bản năng lắc đầu, đáp, "Kh–Không ai nữa hết."

"Vậy chúng ta đi."

[ Trữ Cửu! Cô muốn thử thách tính nhẫn nại của ta sao. ]

Âm thanh kia lại vang lên trong đầu. Giọng điệu bình thường lạnh lẽo vô tình giờ phút này có vẻ hơi gắt gỏng.

Trữ Cửu nhếch môi, khóe môi cong lên tiết lộ tâm tình vui sướиɠ của nàng.

Tôi làm vậy không đúng à? (editor: nghiêng là nói trong đầu nhé)

"Trữ Cửu, cậu có chuyện gì vui à?" Nhìn Trữ Cửu nở nụ cười, Tô Diệp sững sờ. Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy nàng cười như vậy, một nụ cười hài lòng thuần túy.

Nó trầm mặc hồi lâu mới rầu rĩ trả lời. Âm thanh nghe qua bình tĩnh hơn lúc trước, nhưng chỉ vẻn vẹn là biểu hiện bên ngoài.

[ Cô làm rất đúng, cực kỳ đúng! ]

Nó rất tức giận, vô cùng tức giận, Trữ Cửu biết nó sinh khí.

Nhưng nó không thể trách tội nàng, vì suy cho cùng nàng cũng chỉ ngoan ngoãn hành động dựa theo chỉ thị của nó mà thôi.

Thời gian, địa điểm, nhân vật, kết quả, đều do nó quy định, nàng chỉ chấp hành nhiệm vụ nó đưa ra mà thôi.

"Ừm, rất vui vẻ." Trữ Cửu thẳng thắn gật đầu, trả lời Tô Diệp. Tâm tình của nàng nhìn qua không phải chỉ tốt hơn một hai điểm.

Nhìn khuôn mặt tươi cười của nàng, Tô Diệp cũng nở một nụ cười xán lạn. Cô không biết tại sao cô lại cười, chỉ biết lúc này cô nên cười, nếu không sẽ cảm thấy. . . không hợp lý.

Mãi cho đến trước cổng bệnh viện, Tô Diệp vẫn không thấy nụ cười trên mặt nàng biến mất. Có lẽ là biết Ôn Lam không có chuyện gì nên mới hài lòng như thế, Tô Diệp nghĩ.

Đôi lời tác giả:

Sắp tới chủ nhật, còn nợ 9 chương, cộng thêm ngày hôm qua là 10 chương. . . QAQ! Càng nợ càng nhiều!

Chúc Linh tiểu diệp sinh nhật vui vẻ ~(≧▽≦) ~