Chương 17

"Gì đây?"

"Dây chuyền của tớ." Lục Mình Thuần cau mày nhìn dây chuyền trong tay Hứa Thành Phi. Nàng cắn răng, oán hận nhìn Tô Diệp đang được Ôn Lam nâng dậy, "Tiện nhân!"

Tô Diệp sửng sốt nhìn sợi dây chuyền, trong mắt chứa đầy kinh ngạc. Tại sao sợi dây chuyền này lại rơi ra từ trong hộc bàn của cô? Trong đầu Tô Diệp bỗng lóe lên một hình ảnh. Cô căng thẳng nhíu mày. . .

Thái độ hùng hổ dọa người của Lục Minh Thuần khiến Tô Diệp cảm thấy vô lực chống đỡ. Cô lắc đầu, vẫn kiên trì trả lời, "Tôi không hề lấy cái đó."

Tô Diệp nói làm Lục Minh Thuần càng thêm tức giận. Giọng nàng cao lên mấy phần, nghe vô cùng chói tai, "Nếu cậu không lấy thì tại sao nó lại rơi ra từ trong hộc bàn của cậu? !"

"Cậu nghĩ cậu nói không lấy thì nghĩa là không lấy à!"

"Đúng. Sự thật đã rõ rành rành. Chứng cứ đã ở ngay trước mắt, ấy vậy mà người nào đó vẫn chết không thừa nhận ~ Không biết trường học nhận học sinh thế nào, ngay cả kẻ trộm cũng nhận vào ~"

"Tôi không hề lấy đồ gì của cậu."

"Cậu không lấy? Như vậy vì sao nó lại ở trong hộc bàn của cậu? Có người để đồ vô hộc bàn của cậu chẳng lẽ cậu không biết?"

"Tô Diệp, cậu cho là tất cả mọi người ở đây đều bị ngu sao? Bây giờ đồ vật cần tìm nằm trong hộc bàn của cậu, cậu còn dám nguỵ biện!"

"Tôi không có. . ." Lắc đầu, Tô Diệp chỉ biết hung hăng phủ nhận. Cô không biết phải nói thế nào mới có thể rửa sạch hiềm nghi. Rõ ràng cô không làm gì cả, nhưng tai nạn cứ lũ lượt kéo đến trên người cô.

Ngày hôm qua bị Trữ Cửu đánh, nguyên nhân là vì mình bị nhốt trong phòng nghỉ riêng. Bị nhốt trong phòng nghỉ riêng là bởi vì cần phải giữ khoảng cách với Hạ Phong nên lựa chọn đi theo Trữ Cữu. . . Tất cả mọi chuyện đều bởi vì Hạ Phong mới xảy ra. Nếu như ban đầu Hạ Phong không bày tỏ thái độ đặc biệt gì với cô. . . Như vậy bây giờ có phải cô cũng sẽ như những nữ sinh bình thường khác, sinh hoạt mỗi ngày không có gì đặc sắc, chỉ đơn giản là tám với bạn tốt về soái ca mỹ nữ trong trường, hay chia sẻ với bạn tốt những bí mật nhỏ của bản thân. . .

Mọi tai nạn đều do Hạ Phong mà ra.

Tô Diệp biết mình không nên như vậy, nhưng sẽ không nhịn được nghĩ theo phương hướng đó. Cô không cách nào kìm nén được cỗ ác ý dưới đáy lòng.

Tô Diệp không nhịn được đổ lỗi cho người khác. Nhưng tính ra thì người khác chỉ xem như chất xúc tác, phần lớn trách nhiệm vẫn thuộc về bản thân cô.

Oán hận, giận dỗi, đều chỉ là hành vi trẻ con. Nếu như cô đủ mạnh mẽ, suy nghĩ này căn bản sẽ không xuất hiện trong lòng cô.

Ngày hôm qua nhiều người hoài nghi Trữ Cửu như vậy, nhiều người sau lưng bàn tán về Trữ Cửu như vậy, nhưng hôm nay lại giống như không có chuyện gì xảy ra, mọi người đều làm bộ quên mất.

Mặc dù chuyện này không phải lỗi của Trữ Cửu, thế nhưng có thể khiến lời đồn đãi trong một đêm liền biến mất. . . Điều này căn bản đã thể hiện rõ năng lực của Trữ Cửu.

Đột nhiên, trong đầu Tô Diệp ẩn ẩn nổi lên một suy nghĩ mơ hồ, mơ hồ đến mức Tô Diệp muốn bắt cũng không bắt được.

Nhìn dáng vẻ phẫn nộ của Lục Minh Thuần, tầm mắt Ôn Lam đảo qua người nàng, khi đυ.ng đến Trữ Cửu đang đứng ở một bên, hắn theo bản năng dừng lại ba giây.

Cảm giác ánh mắt Ôn Lam ngừng trên người mình, Trữ Cửu lặng lẽ ngẩng đầu, nở một nụ cười khá ôn nhu.

Ôn Lam sửng sốt một chút, lập tức hiểu rõ nguyên nhân ngọn nguồn của tràng nháo kịch này.

Hắn quay đầu liếc nhìn Tô Diệp đang đứng bên cạnh. Sắc mặc hết sức tái nhợt của cô khiến Ôn Lam cảm thấy không nỡ. Hắn đấu tranh nội tâm một hồi, dưới ánh mắt cân nhắc của Trữ Cửu lên tiếng đánh vỡ không khí trầm mặc, "Làm sao cô có thể khẳng định trăm phần trăm đó là dây chuyền của cô? Dây chuyền này cũng không phải chỉ có một cái. Lẽ nào chỉ có cô được phép mua, người khác muốn mua một cái giống như đúc thì không được sao?"

"Cô ta mà mua được à! Tô Diệp chỉ là một đặc chiêu sinh, người như vậy mà mua được một sợi dây chuyền trị giá mấy trăm ngàn đô sao? !"

(*): đặc chiêu sinh – đại loại là thuộc nhóm được xã hội quan tâm, nhận học bổng mới có tiền học

"Có đôi khi không nên nói chuyện quá lộ liễu." Một giọng nữ lạnh nhạt chen ngang, khiến toàn bộ lớp học trở nên yên tĩnh.

Tính đến hiện tại, đây là lần đầu tiênTrữ Cửu lên tiếng, thời điểm mở miệng cũng vô cùng vi diệu.

Ôn Lam kinh ngạc nhìn Trữ Cửu. Hắn cân nhắc một chút, không do dự nữa mà trực tiếp mở miệng, "Sợi dây chuyền này ——"

"Là tôi mua." Giọng nói lạnh lùng của thiếu niên cắt đứt lời hắn. Mọi người đồng loạt quay sang. Hạ Phong đang đứng trước cửa lớp, vẻ mặt bị bóng tối che khuất. Trữ Cửu không thấy rõ nhưng nàng biết lúc này hắn đang cảm thấy vô cùng tức giận, bất mãn, lại cố tình không biểu lộ ra ngoài.

Trữ Cửu cúi đầu, cười mỉa, dời xa đám người nửa bước.

Chỉ là một vở hài kịch để xúc tiến tình cảm giữa hai người kia mà thôi. Nó nói rất đúng. Mặc kệ nàng làm cái gì, thúc đẩy vẫn chỉ là tình cảm của bọn họ. So với hi sinh tất cả làm trái lệnh, chẳng thà giữ chặt những thứ thuộc về bản thân mà thuận theo.

Đây là định mệnh, nàng chỉ cần chuẩn bị sẵn sàng đối mặt là được rồi. Cho dù cuối cùng phải chết, hoặc sẽ nổi điên, nhưng điều nàng quý trọng sẽ được bảo vệ an toàn. Không phải như vậy cũng rất tốt sao?

"Hạ Phong, anh không thể bao che như vậy ——"

"Bao che?" Hạ Phong nhướn mày, từ từ đi về phía Lục Minh Thuần, khuôn mặt lạnh lùng không chứa chút tình cảm dư thừa.

"Xột xoạt ——"

Một người nữ sinh không cẩn thận đυ.ng ngã sọt rác. Giấy vụn bên trong toàn bộ rơi ra ngoài, giữa những mảnh giấy nằm một sợi dây kim loại sáng lấp lánh.

Nữ sinh khẩn trương nhặt giấy bỏ lại vào sọt rác, nhưng bất ngờ phát hiện một sợi dây chuyền giống y như đúc cái mà bọn họ đang tranh chấp.

"Là cái này phải không?"

"Đây là. . . dây chuyền của Minh Thuần?" Thấy dây chuyền trên tay nữ sinh, Vu Thời Linh sửng sốt, như không tin vào mắt mình, hết nhìn dây chuyền trên tay nữ sinh rồi lại nhìn sang dây chuyền trên tay Lục Minh Thuần.

Hai sợi dây chuyền giống nhau như đúc, từ vị trí đến hình dáng của bảo thạch khảm trên dây chuyền.

"Đưa đây." Phảng phất không nhìn thấy vẻ mặt tái nhợt của Lục Minh Thuần, Hạ Phong trực tiếp xòe tay đòi Lục Minh Thuần trả dây chuyền. Nàng cắn môi, đưa dây chuyền cho Hạ Phong, dưới ánh mắt như đóng băng của hắn, không cam lòng nhận sai với Tô Diệp, "Xin lỗi."

Sự tình được giải quyết chỉ trong nháy mắt, Tô Diệp không nghĩ tới chuyện này sẽ xong xuôi nhanh như vậy. Bỗng chốc cô từ kẻ phạm tội đã biến thành người bị hại. . .

"Cầm lấy, sau đó nhớ giữ cho kỹ." Hạ Phong đưa dây chuyền tới trước mặt Tô Diệp. Thấy cô chỉ ngây ngốc nhìn, hắn trực tiếp lấy tay còn lại mở tay cô, sau đó thả sợi dây chuyền lên đó.

Cảm giác được trong lòng bàn tay lạnh lẽo, Tô Diệp mới hoàn hồn nhìn Hạ Phong. Cô vội vàng lắc đầu, đưa ngược lại, không định nhận lấy sợi dây chuyền vốn không thuộc về mình này.

"Cái này không phải là của em, em không thể lấy."

"Bây giờ nó là của em."

Thái độ quá mức cứng rắn của Hạ Phong lập tức khiến Tô Diệp im miệng. Cô ngoan ngoãn nhận đồ, nhưng trong lòng dự định sau đó sẽ đưa cho Trữ Cửu, nhờ nàng trả lại cho Hạ Phong.

Không nói gì thêm, Hạ Phong quyết định rời đi. Lúc hắn đi ngang qua Trữ Cữu người nãy giờ chỉ bàng quan theo dõi thì thân mình hơi khựng lại.

"Trữ Cửu, chuyện ngày hôm qua. . ."

Nhếch môi, Trữ Cữu biểu thị tuy rằng nàng rất không hài lòng với loại hành vi lấy lòng này của Hạ Phong, nhưng cũng không quá bất mãn.

Nam chủ cao cao tại thượng cũng không phải sẽ không cúi đầu. Chỉ là người có thể khiến hắn bỏ qua tất cả kiêu ngạo thừa nhận sai lầm của bản thân xưa nay đều không phải là nàng.

Vả lại, nàng cũng không vô tội.

"Chuyện đã qua rồi." Trữ Cửu cười lắc đầu, hời hợt lướt qua chủ đề này.

Đôi lời tác giả:

Cho nên, đây là một hồi trò khôi hài. Có nam chủ, mọi thứ đều rất dễ giải quyết!

Chương sau sẽ giải thích thủ đoạn nhỏ của Trữ Cửu.

Văn này chậm nhiệt, Tô Diệp có tiện đến mức nào cũng cần một quá trình khiến cô bị coi thường.

Sau đó sẽ là tra công tiện thụ văn. Trữ Cửu tra, Tô Diệp tiện. Ta sẽ không tẩy bạch Trữ Cửu, cho nên Tô Diệp chỉ có thể "có mắt như mù" xem trọng "Tra" Cửu. Chuyện này mà muốn HE đã định trước là cả một quá trình vô cùng đau "bi" ╮(╯_╰)╭

Tám ngày không tin tức, chỉ là do định mệnh không cho ta cập nhật. Tổng cộng tám ngày, cho nên tuần này phải trả nợ, tổng cộng là 14 chương, từ hôm nay đến chủ nhật ta muốn cập nhật 14 chương.