Chương 18

Lục Minh Thuần ngồi tại chỗ, nhìn dây chuyền trong tay ngẩn người. Nàng nghĩ về chuyện hồi nãy, cảm giác thật giống như một tràng hí kịch.

Nó y như một tình tiết chỉ xuất hiện trong phim ảnh tiểu thuyết, khó tin tới cực điểm.

"Minh Thuần, tan trường rồi, mày còn ngồi đó chi nữa. Tìm được dây chuyền không phải là tốt rồi sao, đừng nghĩ nhiều quá." Quơ quơ tay trước mặt Lục Minh Thuần, Vu Thời Linh cười nói.

Giọng nói của nàng làm Lục Minh Thuần hoàn hồn. Nàng ngước lên nhìn Vu Thời Linh, khẽ lắc đầu.

Lục Minh Thuần nhét hết sách vở vào cặp, liếc nhìn lớp học. Xung quanh trống rỗng, chỉ có lẻ tẻ vài bóng người còn ở lại. Nàng và Vu Thời Linh rời khỏi lớp học, dọc đường Lục Minh Thuần cảm thấy có chút hoảng hốt.

Trước đây cũng không phải không có học sinh mang vật mắc tiền đến trường. Dù sao trong lòng phần lớn người đều có ý muốn khoe khoang, so sánh hơn thua. Nhưng khi đó cũng không có ai bị mất trộm. Lục Minh Thuần cảm thấy mình xui xẻo, vô cùng xui xẻo. Sự tình trước giờ chưa từng xảy ra, cố tình lại xảy ra ngày hôm nay, hơn nữa còn xảy ra với nàng.

Khoảnh khắc dây chuyền biến mất, Lục Minh Thuần cũng không biết nên làm thế nào. Mẹ mua cho nàng, là muốn nàng ăn mặc thật đẹp vào lễ kỉ niệm ngày trường thành lập. Hôm nay xuất phát từ một ít tư tâm, nàng mang vô trường khoe với bạn bè, mục đích chỉ là muốn nhìn vẻ mặt ước ao xen chút đố kị của các nàng mà thôi.

Bởi vì chỉ có như vậy mới có thể thỏa mãn một chút lòng hư vinh của nàng.

Thích nịnh bợ, yêu hư vinh, nhìn chung là bản tính của rất nhiều người. Lục Minh Thuần không cảm thấy bản thân là người tốt. Nàng chỉ là nhìn như người tốt, thực ra thì xấu tính từ trong xương.

"Tôi càng ngày càng không hiểu cô nghĩ gì. Lúc bắt đầu không phải cô nói muốn giáo huấn Tô Diệp. . ."

"Muốn dừng? Trò hay chỉ vừa mới bắt đầu mà."

Từ phía trước truyền đến tiếng nói chuyện rất nhỏ, tên gọi quen thuộc khiến Lục Minh Thuần dừng bước, "Tiểu Linh, mày có nghe được tiếng nói chuyện không?"

"Tiếng nói chuyện? Không có nha."

Nghe được câu trả lời của nàng, Lục Minh Thuần lắc đầu, theo nàng xuống lầu, hai giọng nói mơ hồ khiến nàng hơi lưu ý. Lúc đi xuống cầu thang, Lục Minh Thuần đột nhiên dừng lại, Vu Thời Linh đứng bên cạnh quăng cho nàng một ánh mắt khó hiểu.

"Tiểu Linh, tao đột nhiên nhớ ra hồi nãy tao để quên đồ trong lớp. Giờ tao phải quay về lấy."

"Ừm, vậy mày đi nhanh lên một chút. Tao chờ mày ở chỗ này."

Lục Minh Thuần gật gù, xoay người chạy lên lầu. Lục Minh Thuần sốt ruột chạy đi, không chú ý tới vẻ mặt có chút quỷ dị của Vu Thời Linh ở sau lưng. Vu Thời Linh lấy điện thoại di động ra khỏi cặp, lẳng lặng đánh vài chữ, sau đó nhấn gửi đi.

"Minh Thuần ngu ngốc. Tại sao phải tò mò như vậy? Coi chừng bị người ta lợi dụng." Nhìn màn hình điện thoại dần tối, Vu Thời Linh nở nụ cười. Nàng thả di động vô túi, giả bộ như chưa có chuyện gì xảy ra, nhàm chán đi tới đi lui dưới chân cầu thang.

*****

*****

"Nhẹ nhàng như vậy liền tha cho cô ta. Đây không phải là việc Trữ Cửu mà tôi biết sẽ làm." Một tay nhấc rèm cửa, nữ sinh thò đầu ra nhìn ngoài. Học sinh đã đi gần hết, chỉ còn dư vài người đợi ở sân trường.

Trữ Cửu ngồi trên ghế, nghịch di động trên tay, vẻ mặt lãnh đạm trả lời, "Trữ Cửu mà cô biết là người như thế nào? Cố chấp? Điên cuồng?" Nàng dừng một chút, lại bồi tiếp một câu, "Hay là bệnh thần kinh?"

Dường như bị lời nói của Trữ Cửu kinh động, nụ cười trên mặt nữ sinh lập tức đọng lại. Nàng cứng ngắc mở miệng, dời đề tài, "S—Sao có thể chứ? Trữ Cửu, sao cô lại nghĩ như vậy?"

Nếu có người ở đây nhất định có thể nhận ra người đang cùng Trữ Cửu trò chuyện là ai —— Chính là nữ sinh đã va phải sọt rác nhặt được sợi dây chuyền kia.

"Tôi chỉ thấy hơi khó hiểu. Tại sao Trữ Cửu cô muốn nhằm vào cô ta? Bởi vì Hạ Phong? Trong mắt Hạ Phong, cô ta cũng không khác gì một nữ sinh bình thường. Nhưn vì cô chĩa mũi nhọn, Hạ Phong mới chú ý tới cô ta."

"Hạ Phong là một kẻ phản nghịch. Cô càng ép hắn rời xa Tô Diệp, hắn càng muốn tiếp cận Tô Diệp. . . Nếu cô không lãng đãng xung quanh hắn, hắn ngược lại sẽ chú ý đến cô. . ."

"Nói cho cùng cũng có chút đáng khinh."

"Là rất đáng khinh." Trữ Cửu đáp lời, gương mặt tinh xảo nhiễm một chút ý lạnh, mang theo vô tận xa cách.

Là rất đáng khinh, nàng hiểu rõ sự tình cứ tiếp tục như vậy người bị thương tổn cuối cùng sẽ chỉ là bản thân. . . Nàng hiểu rõ cứ như vậy đi xuống, chỉ có thể thúc đẩy Tô Diệp với Hạ Phong, nhưng nàng không thay đổi bất cứ điều gì. . .

Rõ ràng có thể trực tiếp hất tay rời đi, không đi làm cái thứ gọi là nữ phối, nhưng vẫn cố chấp tham dự vào. Cái này không gọi đáng khinh thì gọi là gì?

"Rất nhiều nữ sinh đã từng tiếp cận Hạ Phong, nhưng Trữ Cửu cô cố tình chỉ nhằm vào cô ta. . ."

"Chắc là bởi vì nàng giống Phương Vu."

Nữ sinh hơi kinh ngạc, hỏi lại, "Cho nên. . . Cô lại muốn bức bách ra một Phương Vu nữa?"

Nàng vừa dứt lời, đã thấy Trữ Cửu gật đầu. Biên độ không lớn, nhưng vẫn đủ để nữ sinh thấy rõ ràng.

"Trữ Cửu, cô thật đúng là ác độc."

Chuyện của Phương Vu xảy ra vào hai năm trước. Phương Vu là học sinh xuất sắc, rất được lòng giáo viên. Phương Vu là một cô gái thanh tú, một thân khí chất ôn nhu càng thu hút sự chú ý, chỉ cần đứng gần nàng sẽ cảm thấy rất thoải mái.

Phương Vu cùng Trữ Cửu giống như in ra từ một khuôn. Nếu như không phải gương mặt không giống, chắc sẽ không có ai nghi ngờ hai người này không phải chị em ruột, bởi vì khí chất quá mức giống nhau.

Chỉ là Trữ Cửu là theo thói quen ngụy trang, dùng khuôn mặt tươi cười đối mặt mọi người. Còn Phương Vu có ôn nhu thật hay không, nàng cũng không rõ. Dù sao các nàng không quen không biết.

Không biết năm đó Phương Vu cùng Hạ Phong làm thế nào mà quen biết. Chỉ biết lúc sự tình phát sinh, Hạ Phong dẫn Phương Vu tới gặp Trữ Cửu, khi đó vẻ mặt giả vờ thẹn thùng của Phương Vu thật ra khiến nàng có chút buồn nôn.

Mà hậu quả của việc Hạ Phong dẫn Phương Vu tới gặp Trữ Cửu chính là Phương Vu triệt để bị cô lập, bị bắt nạt. Tình cảm giữa hai người cũng vì bị Trữ Cửu coi thường mà tràn ngập nguy cơ. Ban đầu, Hạ Phong đại khái chỉ muốn tỏ rõ việc hắn thích ai cũng sẽ không thích Trữ Cửu.

Hạ Phong tự cao tự đại cũng không nhận ra Trữ Cửu đã làm những gì với bạn gái nhỏ của hắn. Uy hϊếp nàng, đe dọa nàng, kêu người đi bắt nạt nàng, đe dọa gia đình nàng, rạch mặt. . . Mọi thủ đoạn nhỏ Trữ Cửu đều đã thử qua. Phương Vu từ lúc đầu kinh hãi cho đến dần quen thuộc, mất cảm giác. Mãi tới khi Hạ Phong không còn thích nàng nữa, bắt đầu rời xa nàng. . . Đây hẳn mới là nguyên nhân chính dẫn tới Phương Vu tinh thần không ổn định.

Sau đó cha Phương Vu gặp tai nạn trở thành người thực vật. Chuyện ngoài ý muốn phát sinh vào thời điểm này, ai cũng cho rằng là Trữ Cửu làm, nhưng tràng tai nạn kia quả thật là chuyện ngoài ý muốn, không có bất kỳ quan hệ gì với Trữ Cửu. Nhưng có nói ra chắc cũng chẳng ai tin tưởng.

Trong nhà thì có cha trở thành người sống thực vật, trong trường thì chịu hết xa lánh, Hạ Phong lại muốn chia tay. Những chuyện này chặt đứt hi vọng cuối cùng trong lòng Phương Vu.

Dường như không thể chịu đựng Trữ Cửu thêm nữa, vào ngày sinh nhật của Trữ Cửu Phương Vu hẹn gặp nàng trên một tòa nhà cao tầng, ý đồ ngay trước mặt nàng nhảy lầu tự sát, khiến sinh nhật Trữ Cửu biến thành ngày giỗ của nàng.





Đôi lời tác giả:

Hình như Trữ Cửu đã đen không thể càng đen, có tẩy bạch cũng vô dụng ヽ(≧Д≦)ノ

Buổi tối hình như chỉ còn một canh, ta cũng hoài nghi ta thật sự có thể tiểu diệt 14 chương sao?

Đôi lời editor: Mọi người ăn Tết có vui không nà :)) Mấy bữa nay Jun lo ăn chơi sa đọa nên quên up chương mới. Thôi thì hôm nay lì xì hai chương nhé. Chúc mọi người một năm mới đầy niềm vui, tìm được càng nhiều truyện bách hợp edit hay để đọc ^^ (nhưng đừng quên ủng hộ truyện của Jun đó)