Chương 13

"Kèn kẹt."

Tiếng chìa khóa chuyển động vang lên. Bạch Nhiên bỏ quyển sách trên tay xuống nhìn ra phía cửa, chân mày hơi nhíu, giọng nói lạnh nhạt, nhưng mang theo vài tia quan tâm khó có thể phát hiện.

"Sao bây giờ em mới về?"

"Trên đường gặp một chút sự cố." Tô Diệp bị tiếng hắn làm giật mình, bỗng nhiên cảm thấy lạnh cả người.

Nhìn thấy bộ dạng này của cô, Bạch Nhiên cũng không có ý định hỏi tiếp. Ánh mắt rơi xuống người Trữ Cửu đang đứng phía sau Tô Diệp, Bạch Nhiên nhíu mày, nhìn Tô Diệp, dáng vẻ lạnh nhạt khiến Tô Diệp cảm thấy hơi lúng túng, "Đây là bạn cùng lớp của em, Trữ Cửu. Anh ấy là anh trai của tôi, Bạch Nhiên."

"Rất vui được gặp anh." Trữ Cửu cúi đầu chào Bạch Nhiên, ôn nhu nói.

"Rất vui được gặp em."

Bạch Nhiên tiếp nhận túi đồ Tô Diệp đang cầm trong tay, kiểm tra một hồi. Đến lúc nhìn thấy bên trong có một thứ vốn không nên xuất hiện, Bạch Nhiên hơi nhíu mày, dùng tay lấy ra đồ vật trong túi, "Làm sao em biết anh muốn mua cái này?"

Tô Diệp nhìn thấy Bạch Nhiên lấy ra món đồ đã khiến cô cãi nhau với Trữ Cửu trong siêu thị thì hơi kinh ngạc, sau đó thu hồi cảm xúc, nói như chuyện đương nhiên, "Không phải anh nói muốn mua cái này trong tin nhắn sao?"

"Anh còn tưởng rằng em sẽ một mực đi tìm cái bao bì cũ, không nghĩ tới hôm nay có tiến bộ rồi."

Lúc Bạch Nhiên nói lời này, Tô Diệp lén lút liếc một cái Trữ Cửu. Thấy nàng không biểu hiện gì, cô nuốt một ngụm nước miếng, màn tranh chấp lúc nãy trong siêu thị lặp lại trong đầu.

Tô Diệp đột nhiên im lặng khiến Bạch Nhiên hơi kinh ngạc. Liếc mắt sang Trữ Cửu đang đứng kế bên, Bạch Nhiên lập tức hiểu được lý do vì sao mọi khi Tô Diệp vẫn kiên trì muốn mua đồ vật giống như đúc đồ trong nhà, ngày hôm nay lại biết mua đồ có bao bì mới về.

Nữ sinh bên cạnh Tô Diệp cười điềm tĩnh, chỉ là trong nụ cười ôn nhu lộ ra từng tia quỷ dị. Rõ ràng nàng thoạt nhìn rất xinh đẹp, nhưng lại khiến hắn cảm thấy cực kì không thoải mái.

Bạch Nhiên không tin dạng nữ sinh nhìn như hoàn mỹ vô khuyết này thật sự muốn kết bạn với Tô Diệp. Kiểu người này chẳng qua chỉ muốn lợi dụng Tô Diệp làm nổi bật thêm sự ưu tú của bản thân. Dùng thủ đoạn đơn giản là bố thí cho Tô Diệp mới nhập học không lâu một ân huệ nho nhỏ, khiến Tô Diệp vốn đơn thuần xem nàng như bằng hữu tốt, sau đó bắt Tô Diệp vì nàng trả giá mọi thứ. Cho dù cuối cùng nàng trở mặt Tô Diệp cũng sẽ chỉ cho rằng đó là vì bản thân cô không đủ tốt, mà không phải vì nàng sai.

Tâm tư của dạng nữ sinh này nhất định rất âm trầm. Tô Diệp mà chơi chung với nàng, chắc chắn không chiếm được một nửa chỗ tốt.

Còn chưa nói với Trữ Cửu mấy câu, ấn tượng trong lòng Bạch Nhiên về Trữ Cửu đã giảm đi vài phần.

[ Nhiệm vụ phụ 13 hoàn thành. ]

Âm thanh đột nhiên vang lên bên tai. Trữ Cửu trong mắt chợt lóe Thời gian gặp mặt không lâu, từ lúc đi vào cho đến hiện tại ngắn ngủi mười phút, ấn tượng đầu tiên của Bạch Nhiên về nàng lại là số âm. Xem ra khuôn mặt của nàng lớn lên thật sự chọc người chán ghét?

Trữ Cửu cúi đầu, tại một góc độ hai người kia không nhìn thấy nhếch môi.

Chọc người chán ghét thì chọc người chán ghét, nàng cũng không ôm hi vọng có kẻ sẽ yêu thích mình.

"Bạch Nhiên, hôm nay Trữ Cửu sẽ ở tạm nhà chúng ta." Sau một lát, Tô Diệp mới chậm rì rì mở miệng. Cô không chờ Bạch Nhiên trả lời đã lôi kéo Trữ Cửu lên lầu.

Thời điểm leo tới lầu hai, Tô Diệp nhìn xuống dưới lầu, cử động của cô cũng không khiến Bạch Nhiên có phản ứng đặc biệt gì, chỉ giống như thường ngày mang theo đồ vật đi vào phòng bếp.

"Bạch Nhiên tuy nhìn rất lạnh lùng, nhưng thực ra anh ấy tốt bụng lắm. . . Trữ Cửu, cậu đừng để ý."

"Tại sao tôi cần phải để ý?" Trữ Cửu lạnh nhạt đáp. Nhìn vẻ mặt Tô Diệp vốn hơi căng thẳng trong nháy mắt chuyển sang kinh hoàng luống cuống, Trữ Cửu nhếch môi, cười hờ hững.

Lúc nào cũng có một số người tự cho là đúng nghĩ rằng nàng bị ai ghét thì không sống nổi, bị người đối xử lạnh nhạt thì có sao? Không được người khác yêu thích thì có sao? Đó là vấn đề của bọn họ, mà không phải của nàng.

Xưa nay Trữ Cửu sẽ không vì một số chuyện nhỏ mà tự liên tự ai. Nếu như chỉ vì người khác lạnh mặt một cái mà suy nghĩ lung tung thì thật là ngây thơ. Người khác muốn dùng thái độ gì đối xử nàng là chuyện của người khác. Nàng muốn dùng thái độ gì đối xử lại với họ cũng là chuyện của riêng nàng. Hai chuyện đó giờ vốn không liên quan tới nhau.

(*): tự liên tự ai – ý ám chỉ cảm xúc của nàng sẽ không dao động, không vui cũng không buồn

Bị nàng ế một cái, Tô Diệp sửng sốt nửa ngày mới lắc đầu. Trữ Cửu không giống cô. Điều làm cô khổ sở, chưa chắc sẽ làm Trữ Cửu khổ sở. Chuyện khiến cô hài lòng, chưa chắc sẽ khiến Trữ Cửu hài lòng.

Trữ Cửu với cô là hai dạng người khác nhau. Trữ Cửu xem mọi thứ như mây bay, cho nên sau khi bị Hạ Phong tát một cái còn có thể như không có chuyện gì xảy ra theo cô về nhà. . . Nếu là cô, cô sẽ không thèm nhìn đối phương một cái mà lập tức bỏ đi.

Tại sao nàng còn có thể cười cơ chứ?

Tô Diệp vừa mở cửa phòng vừa lặng lẽ quan sát Trữ Cửu. Thấy nàng vẫn một mặt ý cười đi sau lưng, trong mắt Tô Diệp lóe lên một tia mờ mịt.

"Phòng tôi ngay kế bên, có việc gì cậu có thể kêu tôi."

"Ừm, cảm ơn." Lời này của Trữ Cửu quá mức chân thành khiến Tô Diệp cảm thấy hơi ngạc nhiên. Ngạc nhiên qua đi ngược lại khiến cô thở phào nhẹ nhỏm.

Có lẽ cô cũng không cần lo lắng nhiều như vậy. Nếu Trữ Cửu không để tâm, cô cần gì phải tự tạo phiền não? Dáng vẻ bây giờ của Trữ Cửu đã tốt lắm rồi, văn tĩnh, ôn nhu, cô còn muốn đòi hỏi gì thêm nữa?

"Thế cậu nghỉ ngơi cho tốt, tôi về phòng trước."

"Ừm, ngủ ngon." Trữ Cửu gật đầu, nhẹ giọng đáp, giọng nói trầm thấp, ôn nhu khó tả, nghe hết sức thoải mái. Tô Diệp sửng sốt, đột nhiên không biết nên đối mặt nàng như thế nào. Cô lắp bắp trả lời một câu, "Ng-Ngủ ngon."

Căn phòng không lớn cũng không nhỏ, trang hoàng rất đơn giản. Nhìn là biết phòng này chỉ dành cho khách, bao gồm một tủ quần áo, một bàn học, một tủ đầu giường cộng thêm một tấm đệm rộng cỡ một mét rưỡi.

Một lát sau, tiếng gõ cửa vang lên.

"Mời vào." Nàng quay đầu, thấy Tô Diệp một tay mở cửa, tay còn lại ôm theo quần áo.

Tô Diệp giơ quần áo trong tay lên, mất tự nhiên nói, "Đây là đồ ngủ của tôi."

Trữ Cửu lẳng lặng nhìn quần áo trong tay cô, cũng không có ý định nhận lấy. Tô Diệp thấy qua hồi lâu mà nàng vẫn không có bất kỳ động tác nào thì cảm thấy hơi sốt ruột. Cô cho rằng Trữ Cửu đang ghét bỏ quần áo của mình, vội vàng giải thích, nói năng lộn xộn, "Đồ này mới mua, tôi còn chưa có mặc, cậu không cần. . ."

Dáng vẻ lo lắng của Tô Diệp khiến Trữ Cửu nở nụ cười. Nàng tiếp nhận quần áo trong tay cô, chân thành nói một câu: "Cảm ơn."

"Không, không cần cám ơn." Tô Diệp đỏ mặt, nhỏ giọng nói, không dám đứng trong phòng lâu mà lập tức đi ra ngoài.

Trữ Cửu nhìn quần áo trong tay, hồi lâu không cử động, dáng vẻ lẳng lặng không biết đang suy nghĩ gì. Nàng ngẩng đầu nhìn chằm chằm cánh cửa đã bị đóng lại, không tiếng động nở nụ cười. Trữ Cửu đi tới tủ đầu giường, tiện tay thả quần áo xuống, bản thân thì lẳng lặng ngồi ở mép giường, cũng không có ý định thay đồ.

Đôi lời tác giả:

Bù văn bù văn!