Chương 12

"Tôi chỉ cảm thấy. . .là tôi hại cậu bị đánh. . . là do tôi không nói rõ, cho nên cậu mới sẽ bị Hạ Phong đánh. . ." Tô Diệp cúi đầu, thấp giọng nói. Cô không dám nhìn Trữ Cửu, nhưng không cần nhìn Tô Diệp cũng biết vẻ mặt hiện tại của nàng nhất định rất đáng sợ.

"Không nói rõ? Nhìn chung chắc chỉ có mỗi cậu nghĩ như vậy ." Trữ Cửu xì cười một tiếng, lạnh lùng đánh gãy cô.

"Xin lỗi." Tô Diệp cắn môi, lớn tiếng hô một câu, xoay người chạy mất.

Trữ Cửu lạnh lùng nhìn Tô Diệp quay lưng, cảm thấy thật vô vị. Nàng rũ mắt xuống, cười trào phúng.

Thật đúng là ngu ngốc. . . Thủ đoạn vụng về như vậy cũng tin. . .

[ Nhiệm vụ phụ 13: Khiến nam phụ 3 căm ghét cô. ]

[ Vị trí: Tô gia. ]

[ Thời gian quy định: Đêm nay. ]

Trữ Cửu, ". . ."

Do dự nửa ngày, Trữ Cửu nhìn Tô Diệp càng ngày càng đi xa, lông mày nhíu chặt, tay trái siết thành quyền.

"Này." Trữ Cửu hơi khó chịu cất tiếng gọi lại Tô Diệp đã cách nàng rất xa. Nàng gọi rất nhỏ, ngã tư đường lại ầm ĩ, âm thanh của nàng càng bị lấn át. Trữ Cửu cũng không ôm bất cứ hy vọng nào. Ngoài đường ồn như vậy còn hi vọng người nọ có thể nghe thấy? Nằm mơ đi.

Nhưng điều bất ngờ là khoảnh khắc Trữ Cửu mở miệng, Tô Diệp giống như nghe được tiếng nàng. Cô nhanh chóng quay đầu, lần thứ hai chạy ngược về.

Trữ Cửu sững sờ nhìn Tô Diệp đạp xe trở về. Thời điểm xe đến gần, khuôn mặt chọc người ghét của cô chậm rãi trở nên rõ ràng trong mắt Trữ Cửu.

Thực hiển nhiên Tô Diệp không phải bởi vì nghe được tiếng nàng mới quay đầu, mà là tự mình quyết định.

Trữ Cữu cúi đầu, thấp giọng chửi một câu, nhỏ như muỗi, chỉ có mỗi nàng có thể nghe được, "Thật là ngu chết rồi."

"Trữ Cửu, cậu không về nhà sao?" Tô Diệp đạp đến trước mặt Trữ Cửu, đầy mặt quyết tâm hỏi một câu. Vẻ mặt khác với mọi khi của cô khiến Trữ Cửu nhíu mày, trong lòng vốn dĩ bởi vì cái nhiệm vụ kia mà buồn bực khôn nguôi đột nhiên trở nên bình tĩnh.

"Không về."

Thái độ cứng rắn của Trữ Cửu khiến Tô Diệp theo bản năng ngừng thở. Cô khẩn trương hít sâu vài hơi mới hỏi tiếp điều mình muốn biết, "Vậy cậu định đi nơi nào?"

Hai tay Tô Diệp chăm chú nắm tay lái, con mắt thì nhìn chằm chằm Trữ Cửu. Lông mày nàng hơi nhíu, tạo cảm giác không giận tự uy. Ánh đèn màu vàng chiếu lên người nàng, khiến nàng nhìn qua càng thêm mờ ảo.

"Liên quan gì tới cậu?" Trữ Cửu lạnh nhạt trả lời, sau đó nhận ra mình không nên nói như vậy, mím chặt môi.

"Tôi chỉ. . . lo lắng cho cậu. Con gái ở ngoài đường một mình vào buổi tối thì. . ." Tô Diệp mở miệng, chậm rãi trả lời, nhưng mắt cô vẫn nhìn chằm chằm mặt Trữ Cửu, chỉ sợ nàng lộ ra một tia căm ghét.

"Tôi. . ." Trữ Cửu mở miệng, dưới ánh nhìn soi mói của Tô Diệp khó chịu nuốt câu tiếp theo xuống bụng. Nàng thùy mâu, lông mi thật dài tạo bóng dưới mắt, nhìn qua hơi âm u, "Tôi không muốn về nhà."

Cuối cùng Trữ Cửu quyết định đáp như vậy. Giọng nói quá mức nhu hòa khiến Tô Diệp cảm thấy không chân thực. Lúc nàng thốt ra lời này nhìn qua còn có chút yếu ớt.

Tô Diệp không biết nên đối xử với một Trữ Cửu như vậy ra sao. Cô lắc đầu, nở một nụ cười xán lạn, "Vậy cậu có muốn qua nhà tôi hay không?"

Trữ Cửu trong lòng sửng sốt, nhưng không biểu hiện ra. Nàng nhíu mày, thản nhiên đáp, "Muốn."

"Lên xe đi." Tâm tình Tô Diệp lâng lâng. Khoảnh khắc nghe được tiếng Trữ Cửu đồng ý, cô như muốn thở phào nhẹ nhõm.

Dù chuyện ngày hôm qua không xảy ra, Trữ Cửu vẫn là kẻ bắt nạt cô. Lẽ ra Tô Diệp nên chán ghét nàng, muốn tránh xa nàng. Thế nhưng khi cô nhìn thấy nàng cô đơn lẻ loi đứng bên đường, Tô Diệp đột nhiên cảm thấy không nỡ. Cô không muốn nhìn thấy một Trữ Cửu vốn kiêu ngạo lại phải để lộ dáng vẻ như vậy.

Trữ Cửu dang hai tay ôm lấy eo Tô Diệp. Nàng nhắm mắt, mặc cho gió thổi phất qua mặt. Tiếng của Tô Diệp từ phía trước truyền đến, mềm mềm nhu nhu, vô cùng êm tai.

"Tôi cứ nghĩ Trữ Cửu sẽ không đồng ý. Thật ra tôi cũng biết tại sao mình lại quay về tìm cậu. . ."

Tô Diệp ông nói gà bà nói vịt, rõ ràng câu trước còn đang nói chuyện này, câu tiếp theo đã nói sang chuyện khác, nhưng Trữ Cửu vẫn nghe hiểu được nàng đang ám chỉ điều gì.

Trữ Cửu chậm rãi nhếch môi, lẳng lặng hưởng thụ sự yên tĩnh hiếm có.

Trữ Cửu nghĩ, nếu như Tô Diệp không phải nữ chủ trong đời nàng, nàng chắc sẽ thích người này. Dù sao có rất nhiều phương diện, nàng không ghét Tô Diệp nổi.

Chỉ tiếc là trên thế giới này không có từ nếu như.

Nàng cũng sẽ không thích Tô Diệp.

*****

*****

"Cái này không phải, cái này cũng không phải. . . Tại sao chỗ nào cũng không có vậy?" Nhìn Tô Diệp đứng trước quầy siêu thị không ngừng tìm kiếm, Trữ Cửu khoanh tay, đứng ở một bên nhìn Tô Diệp không ngừng kêu rên.

Có thể là do vẻ mặt của cô quá mức đáng thương, hoặc cũng có thể vì muốn nhiệm vụ hoàn thành nhanh một chút, Trữ Cửu lạnh nhạt hỏi một câu, "Cậu đang tìm cái gì?"

So sánh tên nhãn hiệu trong tin nhắn với tên trên kệ hàng, Tô Diệp chỉ thấy phiền phức. Tiếng Trữ Cửu đột nhiên vang lên. Tô Diệp dừng tay, đặt đồ vật lại chỗ cũ. Cô quay đầu, ủy khuất nhìn nàng, yên lặng giơ điện thoại di động lên trước mặt, "Không thấy cái này."

Ngón tay cô chỉ vào dòng chữ cuối cùng. Dáng vẻ ủy khuất của cô đúng là có mấy phần khôi hài, như một đứa con nít bị khi dễ.

"Cái này không phải là thứ bên tay trái của cậu sao?" Đọc kĩ nội dung trong điện thoại di động, Trữ Cửu vươn tay chỉ lên kệ.

Tô Diệp bĩu môi, lắc đầu, "Không phải, bao bì không giống!"

"Bao bì mới mà thôi, có cái gì không giống?" Trữ Cửu nhíu mày, nhìn khuôn mặt hơi kích động của Tô Diệp, lạnh nhạt hỏi lại.

"Không giống nhau." Tô Diệp khăng khăng một mực lắc đầu.

Tô Diệp hiếm thấy cố chấp làm Trữ Cửu cảm thấy không vui. Nàng hơi trầm giọng, tuy trong lòng không thích nhưng không thể hiện ra, "Chẳng lẽ cậu thay quần áo mới xong sẽ không phải là Tô Diệp nữa?"

Nàng vừa dứt lời đã thấy Tô Diệp phồng quai hàm. Bộ dáng tức giận nhìn qua còn có chút đáng yêu. Trữ Cửu vươn tay nhéo gò má đang nhô lên của cô. Tô Diệp lập tức nhả khí trong miệng, tạo ra một âm thanh kỳ quái, như một không khí cầu bị đâm, cấp tốc xẹp xuống. Cô trợn mắt bất mãn nhìn Trữ Cửu, đôi mắt trong suốt giống như đang nói: Mau buông tay!

Vẻ mặt tức giận của Tô Diệp khiến Trữ Cửu nở nụ cười, thu hồi hai tay.

Quả nhiên là ngu ngốc.

Tô Diệp tức giận trừng Trữ Cửu một lần nữa mới xoay người lấy chai nước tương mới đổi bao bì trên kệ hàng, thở phì phò đi tới quầy tính tiền.

Trữ Cửu nhún vai, ung dung đuổi kịp Tô Diệp, cũng không để tâm việc cô phát tiết vừa rồi.





Đôi lời tác giả:

Có người nói có thể dùng di động cập nhật, tất nhiên không thử thì sao biết dùng. . .Để ta thử dùng một chút nào. . .

Đôi lời editor:

Chúc mừng năm mới !! Mọi người vô vote vô comment lấy hên nào :)) Cầu mong đến cuối năm nay tiểu Cửu và tiểu Diệp có thể đến với nhau xD