Chương 4: Người Trong Tranh.

TG: Khuynh Khuynh

___________________________________

Đêm khuya tĩnh lặng, vài cơn gió thổi qua cuốn bay đám lá khô trên sân, tạo ra âm thanh "...sàn sạt...sàn sạt...."

Vài bóng đen như quỷ mị vụt qua không trung, không một tiếng động tránh khỏi những đôi mắt sắc bén của ám vệ, tiến vào thiên điện của Vĩnh Nguyên cung.

"Thiếu chủ..." Ba hắc y nhân quỳ xuống, cung kính hành lễ với thiếu niên đang dựa vào cửa sổ, nhàn nhã ngắm trăng. Áo trắng như tuyết, ngũ quan nhu hòa kinh diễm, hắn chẳng khác nào thượng thần nơi thiên giới.

"Như thế nào?"

"Những thích khách đó đều đã chết, bất quá phía sau tai trái tìm thấy ấn ký của ám vệ Tây Lữ quốc." Một trong ba hắc y nhân nhanh chóng trả lời.

"Tây Lữ quốc sao lại trở nên ngu ngốc như vậy?" Tựa hồ nghe thấy chuyện cười, Phong Dật Hiên nhếch môi nhẹ nói.

"Thiếu chủ anh minh. Tây Lữ quốc tất nhiên không ngu ngốc phái người đi ám sát lại để lộ sơ hở như vậy. Ảnh Dũ ngửi được trên người một vài tên trong số đám thích khách có mùi ngưng hương, tuy là rất nhạt nhưng vẫn có thể khẳng định là mùi hương được ưa chuộng trong hoàng thất Đại Chu quốc."

"A....Anh hùng cứu mỹ nhân sao?" Nghe đến đây, Phong Dật Hiên mới quay đầu lại, nụ cười càng ôn nhu hơn vài phần, giọng nói thâm thúy hơi kéo dài, mang theo hương vị say lòng người. Ba hắc y nhân run lên, rụt người lại, tận lực giảm bớt sự tồn tại của mình. Thiếu chủ cười như vậy, xem ra có người sắp không hay ho rồi...

Sợ hãi là vậy, nhưng bọn họ không thể không kính phục người thiếu niên trước mắt này, rõ ràng chỉ mới mười sáu tuổi nhưng lại có thể quản lý cả một Ảnh Nguyệt sơn trang to lớn, chỉ trong ba năm đã khiến toàn bộ giang hồ không ai không biết danh.

"Nghe nói Nhị hoàng tử Đông Phương Hạo có mở vài tiền trang, ta nói vậy, chắc các ngươi hiểu. Hửm...?" Bỏ lại vài câu đơn giản, Phong Dật Hiên liền liền hướng về giường ngủ, sáng mai, hắn lại có thể gặp nàng rồi.

"À...còn nữa, thời gian này ta sẽ ở lại trong cung, mọi chuyện giao cho Ảnh Nhất, Ảnh Dũ cùng Ảnh Tầm ở lại đây đi."

"Vâng, thuộc hạ tuân mệnh." Ba hắc y nhân cuối đầu lần nữa, sau đó lách mình hòa vào màn đêm.

............

"Dũ, tỷ nói xem, tại sao thiếu chủ lại bảo bệ nữ đế như vậy, còn đồng ý làm cận vệ của nàng ấy?" Phía tây nam Phượng thành có một khu rừng, khu rừng này vừa rộng lớn lại có nhiều sản vật cùng được liệu phong phú quý giá, bất quá cũng không thiếu mãnh thú xà độc, cho nên người bình thường rất ít khi dám bén mảng tới. Lúc này có ba bóng đen đang thông thả tản bộ giữa tiếng tru rợn người của lũ sói hoang, trong đó một người chợt lên tiếng.

"A...đau. Dũ, sao ngươi lại đánh ta?" Âm thanh uỷ khuất vang lên, một người áo đen ôm trán nhăn nhó nhìn nữ tử vừa ra tay đánh mình.

"Nếu để thiếu chủ nghe được cẩn thận người lột một lớp da của ngươi."

Nữ tử lạnh lùng phun ra một câu hung ác, bất quá trong mắt cũng không giấu được sự quan tâm.

"Được rồi! Tầm, đừng nói loạn, đi thôi!"

Ảnh Nhất cười khẽ, cất bước về phía trước.

"Này, đệ nói đúng mà. Hai người không thấy bộ dạng của nữ đế rất giống cô bé trong bức tranh thiếu chủ treo trong phòng sao, nói không chừng cô bé đó chính là nữ đế đó. Này...này...buông ra, không được kéo tai ta, Ảnh Dũ, ngươi nghe không...?"

................

Ánh nắng trời ấm áp lọt qua khe cửa, nghịch ngợm xuyên qua tấm rèm mỏng đậu lên mặt của nữ tử đang nằm trên giường. Nàng "ưʍ..." một tiếng, lười biếng nâng mi lên, lộ ra một đôi con ngươi mị hoặc yêu dã.

"Bệ hạ, người dậy rồi?" Nghe thấy động tĩnh trong phòng, Hồng công công dẫn người bước vào, muốn giúp Phượng Huyên thay y phục chuẩn bị thượng triều.

Nhìn khung cảnh quen thuộc, Phượng Huyên mỉm cười....mọi chuyện không phải mơ.

"Không cần, các người ra ngoài đi, trẫm tự làm." Sống ở hiện đại hơn hai mươi sáu năm, nàng quả thực không quen người khác đụng chạm thân thể mình như vậy.

Hồng công công chỉ ngẩn người một chút, sau đó lập tức đi ra ngoài. Từ sau khi tỉnh lại, bệ hạ thường xuyên ban ra những mệnh lệnh như vậy cũng đã khiến ông chết lặng.

"Bệ..."

Vừa ra khỏi tẩm điện đã nhìn thấy Phong Dật Hiên đứng chờ, hắn vẫn như vậy, y phục trắng phiêu phiêu, tóc đen tùy ý dùng một ngọc trâm quấn lại, tùy ý tiêu sái, lại ôn hòa ấm áp.

"Hử..." Nghe thấy Phong Dật Hiên định nói gì, Phượng Huyên bực mình hừ một tiếng, biểu thị tâm tình vô cùng không tốt của nàng.

"Huyên Huyên, đi thôi." Thấy nàng bất mãn, Phong Dật Hiên ngượng ngùng cười một tiếng liền sửa lại xưng hô.

Nghe hai từ này, đám Hồng công công tự nhận tinh thần cường đại cũng không khỏi giật mình, được rồi, tuy rằng chuyện kinh người cũng đâu ít...!

.................

"Bệ hạ, lần này Nhị hoàng tử Đại Chu ngàn dặm xa xôi đến đây, lại có công cứu giá, thần nghĩ Phượng quốc chúng ta cũng nên biểu thị hòa ý!"

"Bệ hạ, người cũng đã đến tuổi thành gia, Nhị hoàng tử khí chất xuất chúng, là nhân tài, xứng đáng với ngôi vị nam hậu."

"Đại Chu quốc tốt hay xấu còn chưa biết, Lại bộ thị lang gấp gáp làm cái gì? Hừ..."

Trác tướng quân hừ lạnh một tiếng, Đại Chu quốc rõ ràng có ý đồ, đám ngu xuẩn này lại không chịu hiểu, thật tức chết mà.

"Trác tướng quân, chẳng lẽ ngài thích chiến tranh như vậy? Quả nhiên là võ tướng, không thể nghĩ sâu xa mà."

Lại bộ thị lang không phục, khinh thường phản bác.

"Ngươi dám mắng ta không có đầu óc, ngươi..."

"Hạ quan không có, tướng quân nghĩ nhiều." Lại bộ thị lang lại cười một tiếng, giải thích cũng chẳng thấy được mấy phần thành ý.

"Nè, đừng làm loạn." Lễ bộ thượng thư Từ Khiêm đưa tay kéo Trác tướng quân lại, chỉ sợ người này nóng giận lên sẽ lập tức giết người, tật xấu chẳng khác nào Trương Phi cả!

Phong thừa tướng ho vài tiếng, ý bảo nhìn nhìn nữ đế!

Phượng Huyên giờ phút này đang ngồi trên ngai vàng, một thân hồng y như lửa tà tà vuốt tóc, miệng lẩm bẩm: một, hai....

Đã tìm thấy hai con chuột Đại Chu quốc cài vào rồi, bọn họ thật đúng là không biết kiềm chế!

Hồi lâu vẫn không thấy Phượng Huyên phản ứng, đám quan lại phía dưới lạnh toát cả sống lưng, gần vua như gần cọp, câu này chưa bao giờ sai cả.

"A...vị ái khánh này nói rất đúng, quả thật rất xứng đáng, vậy tối nay chuẩn bị cung yến tại Trường Nhạc cung, chiêu đãi Nhị hoàng tử Đông Phương Hạo cùng sứ đoàn Đại Chu quốc. Bãi triều."

Chờ sau khi bóng dáng đỏ rực khuất sau cánh cửa, đám quan lại mới dám hít thở bình thường, so với sự âm trầm trước kia, nữ đế vừa tà mị vừa yêu khí như vậy càng khiến người ta áp lực.

Phượng Huyên cảm giác là lạ, dường như thiếu vắng cái gì đó. Quay đầu lại, quả nhiên....

"Hiên, làm sao vậy?"

Phong Dật Hiên lúc này đang đi cạnh Phượng Huyên, nhưng lại cố tình đi phía sau nàng một bước chân. Chuyện như vậy, Phượng Huyên tất nhiên chẳng vui vẻ gì rồi.

"Không có gì, Huyên Huyên!"

Phong Dật Hiên ôn hoà cười, đáy mắt là một mảnh trong suốt, không nhìn ra bất cứ biểu tình gì. Nhưng chỉ có bản thân hắn mới biết trong tâm mình có bao nhiêu khó chịu. Đám quan lại chết tiệt đó muốn nàng chọn Đông Phương Hạo làm nam hậu, nàng không những không từ chối mà còn khen ngợi hắn ta. Nàng dường như rất hứng thú với tên Đông Phương Hạo kia!

Phượng Huyên nhíu mày, hình như nghĩ đến chuyện gì đó, hơi sửng một một chút, lập tức bước đến kéo tay Phong Dật Hiên đi về phía trước.

Người này, đang ghen sao?

Mười ngón tay đan vào nhau, một bên nhỏ nhắn mềm mại, một bên thon dài hữu lực, lại hòa hợp dị thường, tựa như vốn sinh ra là dành để đối phương nắm lấy.

Trong mắt Phong Dật Hiên xẹt qua tia kinh ngạc, lập tức khôi phục như thường.

Bàn tay của nàng, thực ấm áp....

"Hiên, ăn sáng cùng ta đi!"

Phượng Huyên vừa ấn Phong Dật Hiên xuống bàn ăn, vừa nói.

"Được!" Phong Dật Hiên không từ chối, có lẽ nàng đối với hắn cũng có một vài phần ưa thích, hắn muốn thử một lần, mặc kệ kết quả như thế nào hắn cũng sẽ không hối hận, bởi---ít nhất hắn đã dám tranh thủ tình cảm cho mình.

Một bữa sáng cứ như vậy mà trôi qua, đơn giản nhưng ấm cúng.

"Hiên, chúng ta đi thiên lao!" Sau khi dùng xong bữa sáng, Phượng Huyên liền lôi kéo Phong Dật Hiên đến thiên lao, cho dù biết bọn thích khách đã chết rồi, nàng vẫn muốn nhìn một chút.

"Tham kiến bệ hạ, Hiên thiếu."

"Đứng dậy đi!"

Thiên lao âm u, ẩm thấp, ánh sáng từ những ngọn đuốc trên tường chiếu xuống khuôn mặt bơ phờ của đám phạm nhân, tiếng roi quật, tiếng rên la khiến người nghe không khỏi rùng mình.

"Huyên Huyên, cẩn thận một chút."

"Không sao mà!"

"Bệ hạ, thi thể của đám thích khách đây!"

"Có phát hiện gì không?" Phượng Huyên nhìn nhìn gần mười cỗ thi thể cứng đờ, cất giọng hỏi.

"Bẩm, phía sau vành tai trái của đám thích khách ngay đều có ấn ký của Tây Lữ quốc."

Một ám vệ cúi người, cung kính đáp.

"Hả...Tây Lữ quốc ngốc như vậy, ngốc đến mức để trẫm bắt được cái đuôi?" Phượng Huyên hừ một tiếng, châm biếm cười. Quả nhiên giống như kiếp trước, nhằm vào Tây Lữ quốc a!

"Xin bệ hạ thứ tội, chúng thuốc hạ sẽ tiếp tục điều tra." Ám vệ vừa nghe đến đây, đồng loạt quỳ xuống.

"Không trách các ngươi, đứng lên đi! Chuyện này tiếp tục tra, phải lôi được kẻ đằng sau ra cho trẫm."

"Vâng!"

"Hiên, ngươi nghĩ thế nào?" Phượng Huyên quay sang hỏi Phong Dật Hiên, nhìn sườn mặt tuấn mỹ của ai đó, không khỏi phát ngốc. Nàng vẫn biết Dật Hiên rất đẹp, không phải vẻ đẹp yêu nghiệt họa thủy, cũng không phải cái loại tuấn mỹ góc cạnh như điêu khắc, mà là một loại nhu hòa khiến người ta kinh diễm, một gương mặt, một khí chất bất phàm khó có thể khinh nhờn.

Phong Dật Hiên nhìn lại Phượng Huyên, ánh mắt lóe ra tinh quang.

"Huyên Huyên, không cảm thấy lạ sao? Ai lại phái ám vệ của mình đi ám sát còn để lại dấu vết?"

"Ý ngươi nói vu oan giá hoạ?"

"Đây là nàng nói, ta không có ý đó." Phong Dật Hiên cười khẽ, hắn cũng chẳng nói gì cả.

"Phong Dật Hiên, ngươi giỏi lắm." Còn có thể nói chuyện như vậy, tại sao trước kia nàng lại không nhìn ra? Phúc hắc!

"Nàng nói gì?" Phúc hắc, hắn có sao, hắn chỉ là nói ra những gì mình thấy thôi mà, không đến mức như vậy chứ?

"Được, nếu ngươi đã thấy vậy thì ta giao cho ngươi điều tra chuyện này, nếu không tra ra kết quả, ta sẽ trị tội ngươi." Phượng Huyên nhìn Phong Dật Hiên, nghiêm túc ra lệnh.

"Vâng, Dật Hiên sẽ hoàn thành tốt nhiệm vụ được giao phó, tuyệt đối khiến bệ hạ vừa lòng." Phong Dật Hiên mỉm cười, ôn hòa đáp lại.

"Tốt nhất là như vậy!" Phượng Huyên hừ một tiếng liền xoay người đi. Dưới ánh mặt trời, dung nhan tinh xảo như một bức tranh, đẹp đến mức làm nao lòng ai đó.