Chương 13: Khó khăn

Chu Ngọc nhanh chóng đứng dậy đi qua đó, trong giọng nói tràn đầy lo lắng, rất sợ đệ đệ xảy ra chuyện, hắn hỏi:

- Thấy không khỏe ở đâu hả?

Mặt Chu tiểu đệ đỏ lên nói:

- Đại ca, đệ không sao ạ.

Dương Hề nhanh chóng nhận ra, khẽ kéo tay áo Chu Ngọc hỏi:

- Tiệu đệ muốn đi đại tiện chăng?

Mặt Chu tiểu đệ càng đỏ hơn, trong giọng nói chất chứa ngại ngùng lắm:

- Vâng.

Chu Ngọc tức giận vỗ vào sau lưng y, tên nhóc này dọa hắn hết cả hồn:

- Muốn thì đi nhanh đi.

Chu tiểu đệ không tin được mà trừng to mắt, y có nghe lầm không vậy. Đi ngoài trời sao?

Chu Ngọc ho khan nói:

- Ngô gia có dựng nhà xí.

Chu tiểu đệ vẫn ôm bụng ngồi im không hề nhúc nhích. Dương Hề chợt nhận ra ở cổ đại việc đi vệ sinh rất khủng khiếp. Người quyền quý giàu có thì dùng khăn tay, còn dân chúng bình thường có gì dùng nấy. May thay bây giờ đã có giấy vệ sinh, tuy rằng vẫn còn thô ráp nhưng lại bán cực kỳ chạy. Chu gia vẫn luôn dùng loại giấy vệ sinh này. Song, bây giờ bọn họ đang lánh nạn, tiền bạc là ưu tiên hàng đầu, ai lại nhớ tới việc mang theo giấy vệ sinh?

Dương Hề: “…”

Vừa nghĩ tới đây, bụng nàng bắt đầu cảm thấy không thoải mái. Nàng cũng muốn đi vệ sinh!

Chu Ngọc mới chợt nhận ra, bầu không khí im lặng tới lạ. Một lúc lâu sau mới nói:

- Không thì có gì dùng nấy vậy.

Nói xong ánh mắt hắn dừng trên nhánh cây, không cần nói cũng hiểu.

Đúng lúc này, Chu tiểu muội lên tiếng:

- Muội, muội có cầm theo giấy vệ sinh.

Nhắc tới cũng thật trùng hợp, lúc sáng bụng nàng ấy hơi khó chịu bèn nghĩ tới giấy vệ sinh cũng rất quan trọng nên cầm theo một ít.

Chu tiểu đệ mừng muốn khóc:

- Muội muội, vẫn là muội chu đáo.

Dương Hề cũng nhẹ nhàng thở phào:

- Tiểu muội thật kỹ tính.

Sau đó Chu tiểu đệ cởi hết tiền bạc giấu trên người xuống, cầm lấy giầy vệ sinh chạy nhanh như bay ra ngoài.

Dương Hề đếm số bạc Chu tiểu đệ mang theo. Tiểu tử này thích dành dụm tiền bạc từ tấm bé, đây là toàn bộ số bạc mà y có thể mang theo, tổng số vàng bạc khoảng hơn ba mươi lượng, còn phần lớn là ngọc bội các thứ.

Chu tiểu muội cũng lấy ra số bạc mà nàng ấy giấu được, tiền bạc thì không nhiều lắm. Phần lớn đồ nàng ấy giấu là vòng tay và chuỗi hạt,...

Dương Hề không có thu lại. Thỏ khôn có ba hang, tiền của ai thì mạnh người nấy giấu sẽ an toàn hơn.

Không bao lâu, thuốc đã sắc xong, Diệp thị uống thuốc rồi ăn thêm một ít. Bà thật sự không có muốn ăn trước khi ngủ. Đợi đến khi cháo nấu xong thì Chu tiểu đệ và Chu tiểu muội đã ngủ rồi.

Chỉ có Dương Hề húp vài miếng cháo, Chu Ngọc nói:

- Nàng ngủ trước đi, đêm nay ta gác đêm cho.

Dương Hề là phụ nữ có thai, cả ngày hôm nay đã là cực hạn của nàng:

- Được, một canh giờ sau gọi em dậy.

Chu Ngọc liếc mắt nhìn về phía đệ đệ đang ngủ say, nói:

- Không cần, ta sẽ gọi tiểu đệ.

Trả lời Chu Ngọc là tiếng hô hấp của Dương Hề, nàng thật sự rất mệt mỏi nên dựa vào Chu Ngọc ngủ thϊếp đi rồi.

Chu Ngọc thay chiếc áo bông mỏng trên người vợ, cẩn thận để nàng gối lên chân hắn. Trong lều dựng hai tấm phản, tấm phản lớn phía đối diện để cho mẹ và con nhỏ nằm, trên người đệ đệ muội muội đắp chăn ngồi dựa ngủ say sưa, còn hai vợ chồng bọn họ thì dùng tấm phản nhỏ hơn.

Ban đêm tĩnh lặng, tinh thần Chu Ngọc vẫn căng thẳng lắm. Hắn phải chịu trách nhiệm cho sự an toàn của cả nhà, nơi này không thể ở lâu được.

Đến đêm, Dương Hề bị tỉnh giấc. Tâm trạng nặng nề làm nàng tự tỉnh dậy. Nàng nhìn qua phía tiểu đệ thì thấy y đang lảo đảo vì buồn ngủ, vội vàng nhỏ giọng nói:

- Đệ ngủ đi, tẩu canh cho.

Chu tiểu đệ lắc đầu:

- Tẩu tẩu, đệ được mà.

Tẩu tẩu trong lòng y không chỉ là tẩu tẩu mà còn là tỷ tỷ cùng nhau lớn lên.

Dương Hề không biết giờ đã là canh mấy:

- Tẩu đã tỉnh rồi, ngủ đi.

Cuối cùng Chu tiểu đệ cũng không cưỡng lại được, mơ màng ngủ mất.

Dưới ánh lửa, Dương Hề đưa tay sờ khuôn mặt Chu Ngọc. Thật sự rất kỳ diệu, vẻ ngoài khi chuyển kiếp tới hiện đại của bọn họ hoàn toàn không thay đổi. Nhìn về phía đứa con đang say giấc, nàng không kìm được mà thở dài. Tương lai đầy rẫy khó khăn!

Sáng sớm, Dương Hề thức dậy, chỉ nhìn thấy tiểu muội đang lo lắng nhìn về phía cửa. Nàng không nhìn thấy Chu Ngọc và Chu tiểu đệ liền biết ắt hẳn bọn họ đã đi chôn cất cha chồng.