Chương 12

Nói thật là tui rất cảm động trước vẻ ngoài trìu mến của anh ấy.

Nhưng trên thực tế, sau một thời gian, tui cảm thấy rằng tư thế hiện tại của chúng tui và những lời anh ấy nói vừa rồi rất xấu hổ.

Tui không còn cách nào khác đành phải nghiêm mặt nói với anh ấy: “Bác sĩ nói nhịp tim của em có chút không đều.”

Anh bật cười thành tiếng: "Anh luôn nghĩ em hài hước."

Tui gật đầu: “Hài hước còn hơn trẻ con”.

Anh trả lời tii: "Anh chỉ muốn nói rằng, anh cũng tình cờ thích em."

TUI:"……"

Ôi xấu hổ.

Tui không chỉ ngủ với bố của bạn mình mà còn làm bố của cậu ấy yêu tui, là một con chó có ý chí cực kỳ yếu đuối, tui dường như đã nhìn thấy tương lai không xa, và tui đã nắm lấy tay anh ấy. Sau khi kết hôn, căn nhà chìm đắm trong những cuộc cãi vã vặt vãnh và buộc tội nhau nɠɵạı ŧìиɧ nhưng không chịu rời đi vì lợi ích của con cái.

Bạn thân thậm chí phải gọi tôi là mẹ nhỏ.

Tồi tệ.

Huống chi, Tần lão gia mặc dù tướng mạo đẹp đẽ, nhưng cũng đã đến tuổi phải tuân theo tuổi già, sớm muộn gì cũng sẽ mất đầu, nhe răng vàng ố.

Làm sao tui có thể dành cả đời cho một người như vậy!

Tui phải từ chối anh ấy!

Ông Tần: "...Tuy rằng không biết chuyện gì xảy ra, nhưng xem ra em đã suy nghĩ nhiều."

Tui xua tay: “Tuổi tác chênh lệch quá lớn, anh cũng nên nghĩ cho con trai mình đi”.

Anh ấy cau mày với tui: "Đó thực sự không phải là lý do chính đáng để từ chối."

Tui đã rất cố gắng thuyết phục anh ấy: “Anh nên nghĩ đến XX nhiều hơn, anh ấy rất xấu hổ, có thể vì điều đó mà nghĩ đến mẹ mình, tội nghiệp cho đứa trẻ”.

“Lại hiểu lầm cái gì sao?” Ông Trần sắc mặt có chút kỳ quái, “Kỳ thực tôi cùng XX không có quan hệ huyết thống.”

Tui?"

“ Cả 2 anh em nó đều là con nuôi của tôi.” Anh ấy nói: “Còn tôi thì độc thân chưa lập gia đình, theo đuổi một người độc thân khác không phải lỗi của tôi.”

TUI:"???"

Loại chuyện này! Có thực sự ổn khi nói điều đó một cách tùy tiện! ! !

Trời ơi, bạn thân thật đáng thương!

Lẽ ra tui nên từ chối!

Anh Tần nhìn tui với đôi mắt rất buồn, ướt như một con chó lớn bị thương.

"Em có thực sự muốn từ chối anh?" ông nói.

Tui cảm thấy như mình bị mắc kẹt trong cùng một vòng lặp mà tui đã trải qua trước đây.

Anh Tần: “Em thật sự không nghĩ nữa sao?”

TUI:"……"

Ông Tần: "Anh yêu em..."

Tui: "Anh hứa, anh cũng yêu em, được không?"

Ông Tần mỉm cười.

TUI:"……"

Chết tiệt, tui vừa nói gì đó à? ? ?

___________

Tui edit kiểu gì giờ loạn xưng hô rồi huhu😥😥😥