Chương 11

Chú kéo tui ra khỏi rạp hát, chạy dọc theo con đường một lúc, cho đến khi tui đến đại lộ Lâm Giang, rồi dừng lại.

Cũng nhờ mình tập thể dục đều đặn nên vẫn không đỏ mặt tim đập, nếu là nam nữ sinh khác không thường xuyên tập thể dục chắc đã mệt lả chết ở lề đường ngay tại chỗ.

Trên đường đi, bạn thân gọi cho tui không biết bao nhiêu lần, chú ấy nghe thấy và ra hiệu cho tui đừng trả lời, tui nghĩ chắc mình bị quỷ nhập nên tắt máy và nhét vào túi như một sự tình cờ kỳ lạ nào đó. Lòng tôi vẫn thấy tiếc cho cậu ta, thật đáng thương bạn tui, một người bị cha bỏ lại trong rạp, lòng tin giữa người với người gần như không còn.

Tui quay đầu hỏi: "Chú, chú muốn đi đâu?"

Chú ấy quay lại nhìn tui với vẻ mặt hơi phức tạp và nói: "Đừng gọi anh như vậy, anh thấy hơi lạ."

Không gọi như vậy thì gọi như thế nào!

Chú nói: “Sao em không gọi anh bằng tên đi”.

Tui: "Uh, vậy chú tên gì?"

"Anh tên là Hạc Minh, Tần Hạc Minh." Đại thúc cười nói: "Hắc Minh chính là Cửu Thiên Hạc Minh."

Tui: "Ồ... cháu hiểu rồi chú ạ."

Ngày nay, những người không có văn hóa thậm chí không thể hiểu một cái tên.

Chú nhíu mày: "Đã nói là không được gọi chú."

Tui gật đầu: “Chim hay thì gọi là chú”.

chú:"……"

Tui suy nghĩ một chút: "Có vẻ không được tao nhã cho lắm? Tiểu Tần? Anh Tần? Chú Tần? Lão Tần? Lão Tần đầu?"

Hắn rốt cục nhịn không được cắn răng nói với tui: "Em không thể nói chuyện tử tế sao?"

Tui gật đầu: “Trở về vấn đề cơ bản thì sao, anh Tần?”

Hắn hiển nhiên có chút không vui, nhỏ giọng nói: "Quá không quen."

Tui: "Tiểu Tần? Anh Tần? Chú Tần? Lão Tần? Lão Tần đầu?..."

Chú ngắt lời tui: "Anh Tần, anh Tần!"

Tui cười hỏi chú: “Vậy anh Tần, anh dẫn tôi đến đây làm gì?”

Anh Tần nhìn tôi một lúc, không khỏi nhíu mày nói: “Tôi vẫn luôn cho rằng anh là bồi bàn…”

Tôi: "Hả? Mang tôi đến đây vì tôi là bồi bàn à?"

Anh nhíu mày, giống như rốt cuộc đã áp chế được lửa giận trong lòng, nhẹ giọng nói: "Bởi vì cảnh đêm ở đây luôn đẹp, anh rất muốn cho em xem."

Tôi nhìn theo ánh mắt của anh ấy.

Trên sông có hàng ngàn ngọn đèn, gió nhẹ, sóng nhỏ như vảy cá.

Đó thực sự là một cảnh đêm tuyệt đẹp.

Anh Tần đột nhiên nói vào tai tôi: "Em nhất định thích anh."

Tôi quay sang nhìn anh.

Anh hơi cong môi về phía tôi: "Mỗi lần gặp mặt, tim em đập nhanh lắm."

Tôi nói: "Anh xem nhiều phim thần tượng quá."

Anh ấy bị điếc.

Anh chậm rãi đặt tay lên ngực tôi, tôi thấy xương ngón tay anh thẳng và thon, nhưng làn da dường như hơi tái nhợt vì lạnh và cứng đờ.

“Ngay từ đầu, em đã nói với anh rất rõ ràng,” anh thì thầm, “Em yêu anh.”