Chương 6

Cố Diên Chi mua vài người hầu dưới chân núi để lo cho cuộc sống hằng ngày của họ. Khi Cố Bác lớn một chút, Cố Diên Chi bắt đầu xuống tay xử lí cục diện hỗn độn do cha mình để lại, nếu có thời gian sẽ ra ngoài tìm kiếm bí dược linh thực để giúp y tỉnh lại.

Khi còn học tại học viện Nam Khê, Cố Diên Chi đã đạt tới Luyện khí đại viên mãn. Sau này, lúc tìm kiếm bí dược cho y, vô tình tìm được mấy quyển công pháp quý giá, chỉ trong vòng 5 năm, tu vi tiến bộ vượt bậc, trở thành một cường giả nhất nhì lục địa Huyền Chân.

001 đã đánh dấu câu “cốt truyện yêu cầu” ở đây. Tạ Diệc Thư nghĩ, nếu không phải do tác giả cố ý viết, thế giới này làm sao có thể có được loại công pháp nghịch thiên như vậy?

Nhưng nói thế nào đi nữa, vì muốn đắp nặn cho Cố Bác một bối cảnh gia đình lớn, nên Cố Diên Chi buộc phải trở thành một nhân vật có sức ảnh hưởng ở lục địa Huyền Chân, người vô cùng giàu có, hơn nữa tu vi còn rất đáng kinh ngạc.

Có lời đồn rằng Cố Diên Chi chỉ cách bước nữa là có thể độ kiếp, 001 cũng tri kỉ đánh giấu một câu "Điều này hình như là sự thật, tác giả thật sự có thể sắp đặt như vậy"... Còn y, vẫn như vậy hôn mê không tỉnh, không thể trao cho nhân vật phản diện tình yêu trọn vẹn của người cha.

Kí ức 5 năm đột ngột kết thúc tại đây.

Phần còn lại là những gì đã xảy ra ở kiếp trước.

***

5 năm đầu của kiếp trước cũng giống như 5 năm đầu của kiếp này. Cố Diên Chi đã trở thành một nhân vật lớn, bên cạnh cũng có một đám người nguyện ý đi theo bên mình.

Huynh ấy không cần lo về tiền bạc hay tu vi, có nhiều thời gian hơn cho bản thân và Cố Bác, đồng thời huynh ấy cũng có nhiều thời gian hơn để tìm kiếm bí dược khôi phục sự tỉnh táo cho y.

Theo chú thích của 001, nhiệm vụ của Cố Diên Chi đã hoàn thành tại đây, là lúc siêu sao ngã xuống và để nhân vật chính của toàn bộ câu chuyện tỏa sáng. Vì thế, khi Cố Diên Chi đi tìm kiếm bí dược cho y, đã vô tình dẫn phát lôi kiếp, nhưng độ kiếp thất bại, sau đó hồn phi phách tán.

Tác giả viết đoạn này sợ bị mắng nên chỉ dám nhắc đến ở phần dàn ý chứ không dám viết trực tiếp vào văn bản. Trong truyện chỉ đề cập đến đúng một câu: “Phụ thân của Cố Bác là một nhân vật huyền thoại ở lục địa Huyền Chân”. Điều này cũng dẫn đến việc ba chữ “Cố Diên Chi” không xuất hiện trong “Đừng khinh thường thiếu niên nghèo”.

Và Cố Bác trở thành đứa trẻ chỉ còn một người cha. Người cha ấy còn đang hôn mê, không thể cho cậu tình yêu thương của một bậc phụ huynh mà cậu cần.

Nhưng dù vậy, Tạ Diệc Thư đã trở thành chỗ dựa tinh thần duy nhất mà cậu có thể dựa vào. Cố Bác đi theo con đường của cha mình, Cố Diên Chi, tu luyện công pháp, nâng cao tu vi và đi những nơi nguy hiểm để tìm các loại bí dược cho Tạ Diệc Thư.

Khi ra ngoài tìm kiếm bí dược, Cố Bác đã gặp nhân vật chính, sau đó hai người trở thành bạn thân. Cậu hy vọng một ngày nào đó Tạ Diệc Thư sẽ tỉnh lại, xoa đầu cậu và gọi cậu là "Tiểu Bác". Nhưng trước khi ngày đó đến, Tạ Diệc Thư đã xảy ra chuyện khi cậu không có ở nhà.

Sau đó Tạ Diệc Thư trọng sinh về đây.

Cố Bác đi theo con đường đã viết trong sách.

Tạ Diệc Thư đọc xong hai đoạn ký ức, cả người đều không khỏe.

Trước tiên không đề cập đến chuyện bụng y to ra, riêng chỉ việc Cố Diên Chi làm tất cả vì y và số phận đáng thương của Cố Bác cũng đủ khiến y đau lòng.

Cũng may hiện tại y đã trọng sinh.

Còn có một hệ thống trên người trợ giúp.

Tạ Diệc Thư khịt mũi, chọn một chủ đề đỡ buồn hơn.

Tạ Diệc Thư: “001, ngươi biết vì sao Cố Diên Chi lại đặt cho Tiểu Bác cái tên này không? Từ "Cố Bác" nghe không hay lắm.”

001 Im lặng.

001: "Ký chủ, ngài không thấy "Cố Bác" nghe giống tên nhân vật phụ hay nhân vật phản diện sao?"

…Ồ.

Lại là tên tác giả kia

001 chú ý đến cảm xúc của Tạ Diệc Thư.

Nó rất sáng suốt, tiếc nuối nói: “Mặc dù để hoàn thành nhiệm vụ, cốt truyện thay đổi thế nào cũng không sao, nhưng xem ra tên không thể đổi được. Nhưng mà, ta đọc được bình luận ở mấy bài viết, một số độc giả gọi Cố Bác là "Ba Tể"."

"Nếu ngài nghĩ "Cố Bác" nghe không hay, ngài có thể gọi cậu bé là Ba Tể."

Ba Tể?

Tạ Diệc Thư đọc hai lần, liền bật cười.

“Nghe cũng khá dễ thương.”

001 thừa thắng xông lên: “Vậy ký chủ có muốn đi gặp Ba Tể không?”

001: "Ba Tể bây giờ đang nhặt những viên đá nhỏ ở sau núi."

001 ý vị thâm thường: "Ngài cũng đã nhìn thấy trong ký ức rồi đúng không? Những viên đá nhỏ đó trong phòng ngủ của ngài chính là do Ba Tể nhặt đem về, để giúp thân thể ngài sớm tốt lên."