Nhóc mập nằm co ro trên giường.
Cậu bé không muốn mẫu thân lo lắng, càng không muốn mẫu thân gọi phụ thân tới. Cố chịu đựng, hừ hừ trở mình, nằm nhoài lên giường, đưa tay xoa xoa bụng nhỏ. Cậu bé lén nhìn Tạ Diệc Thư: “Cha xoa một chút là được.”
“Được.” Tạ Diệc Thư ngồi bên mép giường xoa xoa bụng mềm của Ba Tể.
Nhóc mập bây giờ trông rất giống chú mèo cam được một vị sư huynh của y nuôi dưỡng, khi xoa bụng sẽ nhắm mắt lại nhỏ giọng hừ hừ.
Chỉ khác là không phải hừ hừ vì thoải mái.
Tạ Diệc Thư vừa xoa bụng cho Ba Tể vừa hỏi 001 trong đầu: "Tìm được thuốc rồi sao? ’
"Tìm được rồi!" 001 lấy nội dung vừa tìm được mở ra: "Có bốn vật phẩm ký chủ có quyền đổi."
"Hai điểm có thể đổi lấy một lọ tiêu thực đan loại thường."
"Bốn điểm có thể đổi lấy một lọ tiêu thực hoàn loại viên ngậm."
“Sáu điểm có thể đổi lấy một lọ tiêu thực loại nước.”
"Mười điểm có thể đổi lấy miếng dán tiêu thực."
"Tiêu thực loại nước hiệu quả tốt nhưng hơi đắng. Tiêu thực loại viên ngậm thì hơi ngọt nhưng phải mất một giờ mới có tác dụng..."
Tạ Diệc Thư ngắt lời 001, hỏi: "Vậy miếng dán thì sao?’
001 lập tức nói: "Hiệu quả tức thì, chỉ cần xé ra và dán thẳng vào vùng quanh rốn là được. Nhưng..."
‘Đổi miếng dán tiêu thực.’
Nhưng đổi xong thì điểm lại trở về 0 đấy, thưa ký chủ thân mến!
001 cảm thấy vị nhân vật nguyên tác này thật phá của. Nhưng nghĩ đến việc hắn có khả năng tích điểm trời cho, cho nên phá của một chút cũng không vấn đề gì.
Dưới sự thúc giục của Tạ Diệc Thư, nó nhanh chóng đổi lấy một miếng dán tiêu thực, ngoan ngoãn nói: "Đã đổi. Tiêu hao mười điểm."
"Ký chủ, ở trong tay áo của ngài."
Tạ Diệc Thư nhẹ giọng “ừm”.
Y bỏ tay khỏi bụng Ba Tể và đứng dậy, lúc Ba Tể mở mắt ra nhìn, y mỉm cười với nhóc mập rồi nói: "Cha vừa nhớ ra một phương thuốc cổ truyền."
Y đi đến trước án thư, quay lưng về phía Ba Tể, chặn lại ánh mắt tò mò của nhóc mập rồi lấy miếng dán tiêu thực mà hệ thống đã cho vào túi tay áo ra. Miếng dán tiêu thực có màu vàng đậm, hơi giống mấy lá bùa mà phù sư* hay dùng.
*Phù sư: Người chuyên vẽ bùa, dùng bùa làm vũ khí
Tạ Diệc Thư chấm chấm bút lông vào nghiên mực chưa khô hẳn, tùy ý vẽ vài nét lên miếng dán tiêu thực. Đến khi mực khô mới xoay người trở lại mép giường.
“Đây là bùa cha luyện.” Tạ Diệc Thư vừa nói vừa đưa tay vén góc áo Ba Tể lên. Không đợi Ba Tể hoảng loạn giấu đi cái bụng mỡ, y nhanh chóng dán miếng dán tiêu thực lên rốn của Ba Tể.
"Có cảm thấy tốt hơn chút nào không?"
Nhóc mập còn đang ảo não vì chưa kịp hóp bụng lại, lỡ để mẫu thân nhìn thấy bụng mỡ. Nghe Tạ Diệc Thư nói vậy mới nhận ra cảm giác chướng chướng khó chịu khi nãy đã biến mất.
Không chỉ biến mất hoàn toàn, mà nơi dán “phương thuốc cổ truyền” còn rất ấm áp, cực kì ấm, giống như tay của mẫu thân. Hai mắt Ba Tể sáng lên, cậu bé xoay người ngồi dậy, ánh mắt sáng ngời nhìn Tạ Diệc Thư.
"Ba Tể không còn cảm thấy khó chịu nữa."
"Cha thật tuyệt vời! Còn tuyệt hơn cả phụ thân và Phương thúc!"
Tạ Diệc Thư bị nịnh nọt đến đỏ cả mặt.
Nhưng y biết người lợi hại không phải mình mà là hệ thống được trói định bên người. Loại “phương thuốc cổ truyền do một vị bằng hữu mách” này chỉ có thể lừa Ba Tể. Cố Diên Chi và Phương sư huynh có thể nhìn thấu lời nói dối này trong nháy mắt.
Không chỉ bị nhìn thấu mà còn bị nghi ngờ. Đại lục Huyền Chân không có loại bùa nào có thể chữa khỏi bệnh cho người, bản thân y còn mất hết tu vi, linh lực trì trệ, căn bản là không thể vẽ ra bùa ngưng tụ linh lực.
Nghĩ đến đây, y mới thấy mình quá tùy tiện sử dụng đồ vật từ hệ thống.
Nhóc con đang khó chịu, nên sẽ không nhận ra điều gì bất thường.
Tạ Diệc Thư cúi đầu nhìn nhóc mập.
Ba Tể vẫn không biết cha đã mạo hiểm làm gì cho cậu. Cậu bé cũng không biết rằng người cha yêu quý của cậu sắp sửa về phe phụ thân, chuẩn bị chế độ ăn kiêng giúp cậu. Nhóc mập vẫn nhìn Tạ Diệc Thư đầy tin tưởng và ngưỡng mộ.
Tạ Diệc Thư đưa tay xoa đầu cậu bé.
"Việc này nhất định phải giữ bí mật với người khác." Tạ Diệc Thư nói với Ba Tể: "Đây là bí mật giữa cha và Ba Tể."
Ba Tể chớp chớp mắt: “Con không thể nói cho phụ thân biết sao?”
Nhất là phụ thân của con.
Tạ Diệc Thư nghiêm túc: "Không được."
Ba Tể ồ lên một tiếng.
Dừng một chút, như nghĩ tới điều gì, cậu bé vội vàng ngẩng đầu, khẩn trương nhìn Tạ Diệc Thư: “Phụ thân có bị coi là ‘người khác’ không?”
Vài năm qua, cậu bé đã học được không ít thứ.
Ví dụ như phụ thân và mẫu thân yêu nhau, sau đó sẽ hạ sinh ra hài tử.
Hài tử là kết tinh của tình yêu giữa hai người.
Ba Tể luôn tin rằng mình là “kết tinh tình yêu” mà người khác thường nhắc tới. Tất nhiên Cố Diên Chi không bao giờ nói cậu bé là một sự cố giữa hắn và Tạ Diệc Thư. Vì vậy Ba Tể luôn tin rằng phụ mẫu của mình rất yêu nhau.
Nhưng bây giờ mẫu thân bỗng gọi phụ thân là “người khác”.
Trong nhận thức của nhóc mập, “người khác” tương đương với “người ngoài”. Cậu bé cho rằng mẫu thân đã coi phụ thân là “người ngoài”, cậu lo lắng: “Phụ thân đã làm gì sai sao? Mẫu thân không còn thích phụ thân nữa sao?”
Ba Tể sốt ruột đến mức quên sửa miệng thành cha.