Chương 24

Ba Tể đã nói ra tiếng lòng của y.

Y vừa mới định nói với Ba Tể câu này. Đừng nói chi tiết cho Cố Diên Chi, đừng để Cố Diên Chi phát hiện, đừng để Cố Diên Chi biết.

Nếu không chuyện lần đầu tiên tắm cho Ba Tể đã thất bại, làm đổ bồn tắm còn để Ba Tể té bị thương gì đó bị Cố Diên Chi biết thì cũng quá mất mặt.

Tạ Diệc Thư còn không muốn nghĩ đến.

Ba Tể khẩn trương nhìn Tạ Diệc Thư.

Cậu bé không biết Tạ Diệc Thư cũng đang quẫn bách, nhưng khi nhìn thấy Tạ Diệc Thư gật đầu, cậu nhóc thở ra một hơi nhẹ nhõm.

Cậu tuyệt đối không thể để phụ thân biết chuyện này, nếu phụ thân biết chuyện, có lẽ cậu sẽ không được phép tắm cùng mẫu thân nữa.

Hòn đá treo ngược trong lòng Ba Tể rơi xuống. Cậu bé duỗi ngón út ra, móc lấy ngón út của Tạ Diệc Thư, vui vẻ móc ngoéo cùng y.

Hai người giả vờ như mọi chuyện đều bình thường.

Tạ Diệc Thư giả vờ giả vịt, cố đuổi Cố Diên Chi ra ngoài cửa: “Ta và Ba Tể tắm xong rồi, chuẩn bị đi ngủ.”

"Cố huynh, ngươi làm gì thì làm đi."

***

Dù sao bị nước thuốc xối ướt cũng coi như đã tắm xong. Quần áo sạch sẽ để xa, không bị nước thuốc dính vào.

Nước thuốc trên mặt đất có thể tự bốc hơi. Một lớn một nhỏ nhanh chóng tự lo liệu, sắp xếp lại bồn gỗ, nhanh tay dọn dẹp đống bừa bộn.

Chỉ là trong bồn chỉ còn một ít nước thuốc mà thôi.

Tạ Diệc Thư nhìn bồn tắm, trong lòng có chút uể oải.

Nếu tu vi của y vẫn còn thì tốt rồi. Tùy tiện vung tay là bồn nước có thể trở về ban đầu.

001 nhận thấy cảm xúc của ký chủ, đột nhiên xen vào.

"Ký chủ, đừng nản lòng!"

“Dựa theo đà tích điểm của ký chủ, chắc chắn có thể nhanh chóng đủ điểm khôi phục tu vi!”

001 như thổi kèn động viên y: "Trước đó đã nhận được sáu điểm! Hiện tại tổng cộng có mười điểm. Ký chủ, hãy cố gắng!"

Cũng đúng.

Nghĩ đến việc mất tu vi chỉ là tạm thời, Tạ Diệc Thư cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.

Nhưng y vẫn không còn mặt mũi nào để đáp lại Cố Diên Chi ở bên ngoài.

Cố Diên Chi:...

Cố Diên Chi ở ngoài cửa im lặng, nhẹ nhàng thở dài: "Hai người làm đổ bồn tắm đúng không?"

Lời của Cố Diên Chi nghe như đang hỏi họ, nhưng ngữ khí lại rất chắc chắn.

Tạ Diệc Thư: "!!!"

Y chưa bao giờ nghe nói đến loại công pháp có thể giúp người ta nhìn xuyên thấu mọi vật!

Tạ Diệc Thư ngạc nhiên.

Y vô thức nhìn về phía cửa, mới phát hiện ra nước thuốc mà y cho rằng sẽ tự bốc hơi đã chảy dọc theo sàn gỗ, uốn khúc đến tận cửa.

Nước thuốc từ khe cửa chảy ra, nếu Cố Diên Chi đứng ở cửa, nước thuốc hoàn toàn có thể làm ướt đôi giày đen của hắn.

Tạ Diệc Thư:...

... Dù Cố Diên Chi có là đồ ngốc thì hắn cũng biết cảnh tượng bên trong hỗn loạn thế nào.

Tạ Diệc Thư ấp úng hai tiếng, hàm hồ ứng phó, không có mặt mũi trả lời vấn đề của Cố Diên Chi đứng ngoài cửa.

Y ủ rũ cụp đuôi dắt Ba Tể trở lại phòng ngủ rồi bế nhóc mập lên giường.

Toàn thân nhóc mập cũng héo rũ.

"Làm sao vậy?"

Nhóc mập lắc đầu, mím môi, miễn cưỡng cười với y một cái.

Tạ Diệc Thư chỉ nghĩ Tiểu mập còn lo lắng vì làm đổ bồn tắm, liền ngồi xuống an ủi: “Cố Diên Chi không nhìn thấy, chúng ta có chết cũng không nhận…”

Y càng an ủi, mặt nhỏ của Ba Tể càng tái nhợt.

Tạ Diệc Thư dừng lại.

Y nhìn thấy mồ hôi trên thái dương của Ba Tể, cảm thấy cảnh tượng trước mắt đặc biệt quen thuộc. Giống như sự việc lúc nãy...

Tạ Diệc Thư duỗi tay chạm vào bụng Ba Tể.

Y nhận thấy cơ thể nhỏ bé mập mạp dưới tay mình đột nhiên run lên, y lập tức hiểu ra.

Chướng bụng chính là như vậy, dễ chịu một chút, rồi lại cảm thấy khó chịu.

Tạ Diệc Thư thu tay lại, hỏi 001: "Ngươi còn thuốc không? Thuốc có thể chữa đầy hơi chướng bụng.’

Trong lúc nhất thời y không còn để ý đến thể diện của bản thân. Y cũng quên mất sự hiện diện của Cố Diên Chi ngoài cửa, chỉ để ý đến Ba Tể, rõ ràng đau bụng nhưng giả vờ ổn, làm người ta đau lòng không thôi.

Cố Diên Chi “bị quên” khoanh tay đứng ở của, cho rằng người bên trong còn đang rối rắm vì bồn tắm bị đổ.

Hắn băn khoăn về vấn đề mặt mũi của Tạ Diệc Thư nên không đẩy cửa xem xét kĩ tình huống, nhất thời tiến vào cũng không được mà rời đi cũng không xong.

Có thể làm gì bây giờ đây? Chuẩn bị dọn dẹp sạch sẽ thôi.

Cố Diên Chi do dự một chút, sau đó nói với Tạ Diệc Thư: "Lật nó lại, cứ để ở đó, đừng để bị cảm lạnh."

Hắn vẫn chắp tay sau lưng đứng ở cửa.

Vẫn không một lời hồi đáp.