Chương 23

Vừa bước vào đã thấy hơi nước lượn lờ. Không gian rộng lớn nhưng chỉ có một tấm bình phong, một cái bàn gương, một giá gương và một bồn gỗ lớn.

Ba Tể đếm đếm đầu ngón tay: “Đầu tiên súc miệng, sau đó rửa mặt, cuối cùng là ngâm nước thuốc.”

Tổng cộng ba việc. Cậu bé kéo Tạ Diệc Thư đến trước cái bàn gương, súc miệng rửa mặt.

Cố Diên Chi đã làm rất tốt.

Hắn đã rèn luyện kĩ năng tự chăm sóc bản thân của Ba Tể từ khi còn nhỏ. Dù là súc miệng hay rửa mặt, nhóc mập đều làm tốt, tự hoàn thành mà không cần Tạ Diệc Thư giúp đỡ.

Tạ Diệc Thư rửa mặt xong trước. Y nhìn xuống chuyển động của Ba Tể, vô cớ cảm thấy hơi lo lắng về việc đi tắm.

Dù sao y cũng chưa bao giờ tắm cho một đứa bé năm tuổi, lỡ như... lỡ y không cẩn thận làm sai gì đó thì làm sao bây giờ?

Tạ Diệc Thư bối rối, nhưng nhóc mập thì không.

Cậu bé có thể tự mình cởϊ qυầи áo, có thể dẫm lên chiếc ghế nhỏ vào chậu gỗ để ngâm nước thuốc... Nhưng đối mặt với Tạ Diệc Thư, cậu lại có chút xấu hổ.

Tiểu mập bóp chặt thắt lưng, loay hoay một hồi vẫn không thể cởi ra. Sắc mặt cậu bé đỏ bừng, nhỏ giọng nói với Tạ Diệc Thư: "Cha, cha nhắm mắt lại một chút đã."

Nhóc mập hơi ngượng ngùng.

Tạ Diệc Thư trộm cười một cái, dưới ánh mắt thúc giục của Ba Tể chầm chậm nhắm mắt lại.

Lông mi run lên, y lén mở mắt ra một chút.

Ba Tể tràn ngập tín nhiệm mẫu thân, tập trung cởi bộ quần áo rườm rà, hoàn toàn không phát hiện mẫu thân đang “không nghe lời”.

Vẻ mặt của cậu bé nghiêm túc y như một ông cụ non, phải rất lâu sau mới cởi xong quần áo, cầm chiếc ghế nhỏ đặt xuống dưới giá treo quần áo, đứng trên chiếc ghế rồi lặng lẽ nhón chân, nghiêm túc treo đồ của mình lên.

Sau đó cậu nhảy xuống ghế, lộc cộc đem ghế trở lại chậu gỗ, đưa tay vào chậu thuốc thích ứng nhiệt độ, sau đó khó khăn nhấc chân ngắn lên, chạm nhẹ vào mặt nước.

Ừm, nhiệt độ nước vừa phải.

Ba Tể nghiêm túc đánh giá.

"Cha... cha thật sự có thể giúp Ba Tể tắm rửa sao?" Cậu bé quay người muốn nói với Tạ Diệc Thư rằng nước đã không còn nóng nữa, có thể đi vào ngâm nước thuốc, kết quả bắt gặp ánh mắt tươi cười của Tạ Diệc Thư. .

Tạ Diệc Thư dài giọng nói: "Ừm, đương nhiên."

Đè chút chột dạ trong lòng xuống, y lộ bộ dáng ổn trọng đáng tin cậy.

Ba Tể yên tâm, lại muộn màng phát hiện ra cả người mình….

Tay nhỏ thịt mũm mĩm, chân ngắn mập mạp cả cái bụng béo... chẳng phải tất cả đều đã lộ ra trước mắt mẫu thân sao!

Cái này không được!

Tiểu mập sốt ruột, vội vàng muốn nhảy xuống ghế che mắt Tạ Diệc Thư, nhưng quay người gấp quá, loạng choạng suýt chút nữa ngã khỏi ghế.

Cũng may Tạ Diệc Thư luôn chú ý đến tình hình của Ba Tể. Thấy Ba Tể sắp ngã, y trực tiếp nhảy một bước dài, duỗi tay ôm Ba Tể vào ngực.

Còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, giây tiếp theo, Tạ Diệc Thư liền bị sức nặng đáng kinh ngạc của Tiểu mập đè lên, trực tiếp biến thành đệm thịt.

Nước thuốc đổ “rầm” xuống, bắn tung tóe khắp người hai cha con.

"Hai người đây là…" Cố Diên Chi vừa đi lại quay lại đứng ở ngoài cửa, nghe âm thanh bên trong, cau mày.

Hắn hỏi: “Hai người ở trong đó xảy ra chuyện gì vậy?”

Đi được nửa đường, Cố Diên Chi lại vòng trở lại, hắn sợ Tạ Diệc Thư lần đầu tiên tắm cho Ba Tể sẽ xảy ra chuyện gì đó nên cố ý trở về dặn dò vài câu.

Nhưng cửa đã đóng chặt, Cố Diên Chi chỉ có thể nghe được âm thanh bên trong.

Loảng xoảng loảng xoảng, rầm rầm.

Cố Diên Chi:...?

Cố Diên Chi cũng không đoán được bên trong đang xảy ra chuyện gì, liền hắng giọng hỏi người bên trong: "Có cần ta vào giúp không?"

Không một lời hồi đáp.

***

Trong phòng.

Lúc ngã tay Ba Tể bám vào thành bồn, ngã xuống là kéo nghiêng cả cái bồn gỗ.

Phần lớn nước thuốc đã bị đổ ra ngoài, một lớn một nhỏ bị xối ướt sũng.

"Có cần ta vào giúp không?"

Chỉ cách nhau một cánh cửa gỗ, giọng nói của Cố Diên Chi rất rõ ràng.

Trước khi hắn kịp hỏi lần thứ hai, cả hai người lập tức phản ứng lại.

Gà rớt vào nồi canh Tạ Diệc Thư: …Đừng vào!

Gà rớt vào nồi canh Tiểu mập: …Đừng vào!

Trong lòng hai người đều nghĩ như vậy, nhưng cả hai đều giữ im lặng, ngầm thỏa thuận.

Cố Diên Chi ở ngoài cửa càng nghi hoặc, gõ cửa thêm hai lần nữa.

Tạ Diệc Thư và Ba Tể mắt to trừng mắt nhỏ, nhìn nhau một hồi lâu, sau đó hạ giọng nói:

"Cha..."

"Ba Tể này..."

Tạ Diệc Thư mím môi, nhường Ba Tể nói trước.

Ba Tể mỉm cười lấy lòng Tạ Diệc Thư, vòng hai cánh tay mũm mĩm như búp sen quanh cổ y, ngẩng đầu nhỏ hôn bẹp bẹp lên cằm Tạ Diệc Thư hai cái.

Cậu bé ghé sát vào tai Tạ Diệc Thư thì thầm: “Cha, chuyện này đừng nói với phụ thân được không, được không?”

Vừa nói, cậu bé vừa nắm lấy tay Tạ Diệc Thư, hôn lên mu bàn tay y thêm vài lần.

…Tốt!

Y và Ba Tể đã đạt được thỏa thuận.

Tạ Diệc Thư thở phào nhẹ nhõm một hơi, trong lòng còn hơi sợ nhưng vẫn gật đầu, miễn cưỡng duy trì vẻ ngoài bình tĩnh.