Chương 22

Tạ Diệc Thư đã nói không sao, Cố Diên Chi cũng không thể nói thêm gì nữa.

Hắn chỉ kéo nhóc mập ra dặn dò thằng nhóc phải ngủ ngoan và đừng làm Tạ Diệc Thư mệt.

Hắn sai người hầu chuẩn bị nước nóng, quay người thấy Tạ Diệc Thư ôm lấy Ba Tể, bóp mặt thằng nhóc, sắc mặt Cố Diên Chi lại dịu xuống.

Nhưng hắn biết mình chỉ là một người xa lạ với Tạ Diệc Thư mà thôi. Hắn đi tới đi lui chú ý lễ phép, khách khí với Tạ Diệc Thư: “Xin lỗi, đêm nay làm phiền ngươi.”

Nghe Cố Diên Chi nói vậy, Tạ Diệc Thư lập tức ngừng nhéo mặt Ba Tể.

Dù cũng là cha ruột của Ba Tể nhưng mỗi khi Cố Diên Chi có mặt, Tạ Diệc Thư luôn có cảm giác “y chỉ là một ông chú đến làm khách ở Liêu Vân Phong”.

Đặc biệt là khi Cố Diên Chi nói "Xin lỗi đã làm phiền ngươi".

Tạ Diệc Thư cúi đầu, nhẹ nhàng nói: "Không phiền."

Nếu ở một mình với Cố Diên Chi, thái độ lịch sự của hắn sẽ khiến y rất thoải mái. Nhưng bây giờ Ba Tể cũng ở đây, câu nói "Xin lỗi đã làm phiền ngươi" của Cố Diên Chi khiến y có phần khó chịu.

Có vẻ Cố Diên Chi cũng nhận ra điều này. Cổ họng hắn nghẹn lại, muốn nói thêm điều gì đó nhưng cuối cùng vẫn ngậm chặt miệng.

Đôi khi hắn nói năng vụng về thật sự. Nói một câu đã phá hỏng bầu không khí, thà không nói còn hơn.

Không khí trong phòng đột nhiên trầm xuống.

Ba Tể cũng nhận ra có gì đó không thích hợp giữa hai người.

Cậu suy nghĩ một lúc, nắm lấy tay Tạ Diệc Thư đặt lên khuôn mặt mũm mĩm của mình. Cậu bé mang theo nét phì phì trẻ con, khuôn mặt đầy đặn mềm mại, nhéo rất thích.

Ai cũng thích véo mặt cậu, kể cả mẫu thân.

Vừa rồi mẫu thân nhéo mặt cậu, cậu cảm thấy rất thích. Ba Tể ấn ngón tay của Tạ Diệc Thư, làm như y đang nhéo mặt mình.

Tạ Diệc Thư bị hành động “muốn nhéo mặt" của Ba Tể làm cho ấm áp.

Y thực sự bắt đầu hối hận sau khi nói "không phiền". Vốn dĩ y là người đột nhiên tỉnh lại, đột nhiên xen vào vào cuộc sống của Ba Tể và Cố Diên Chi. Cố Diên Chi khách khí không có gì sai, là do y làm kiêu quá mức.

Giống như một đứa trẻ.

Còn không hiểu chuyện bằng Ba Tể.

Tạ Diệc Thư có hơi xấu hổ trước lời nói và hành động lúc nãy của mình, nhưng sự an ủi của đã Ba Tể hòa tan đi một chút. Tạ Diệc Thư nhéo khuôn mặt mũm mĩm của Ba Tể, ngẩng đầu lên lén lút nhìn Cố Diên Chi.

Ánh mắt Cố Diễn Chi dừng ở bát trà trong phòng Ba Tể, chưa từng rời đi.

Hình như có chút vô thố?

001 ngắt lời: “Sau khi hệ thống nghiệm chứng, Cố Diên Chi xác thực là có chút không biết làm sao.”

Thực sự là không biết làm gì cho phải à. Tạ Diệc Thư chớp mắt, cố kìm nén khóe miệng nhếch lên.

Tuy không biết nhiều về Cố Diên Chi nhưng y cũng hiểu hắn là người kiên nghị ổn trọng cỡ nào.

Không ngờ một người như vậy lại có lúc không biết làm sao cho phải… Còn rất đáng yêu.

Đáng tiếc Tạ Diệc Thư không mấy hứng thú với những thứ tao nhã như yêu đương.

Nam phong ở lục địa Huyền Chân không phải thứ hiếm lạ gì, bản thân Tạ Diệc Thư cũng không thấy phản cảm. Nhưng từ khi trọng sinh đến bây giờ, y chưa bao giờ nghĩ đến việc vun đắp bất kỳ mối quan hệ nào khác với Cố Diên Chi ngoài "tình bạn".

Y chỉ muốn gia đình hòa thuận, để Ba Tể có một tuổi thơ vô tư, để Ba Tể lớn lên vui vẻ khỏe mạnh, thoát khỏi số phận biến thành nhân vật phản diện, sống lâu trăm tuổi.

Cố Diên Chi chắc hẳn cũng nghĩ như vậy.

…Nhưng cách hắn che dấu sự bối rối của mình thật sự rất dễ thương.

Tạ Diệc Thư nhịn cười, nhất thời vẻ mặt có chút kỳ quái.

Y cúi đầu xuống để Cố Diên Chi không nhận ra, sau đó bắt gặp ánh mắt tò mò của nhóc mập.

Mẫu thân có vẻ rất vui.

Đầu nhỏ của Ba Tể nhận thức được điều này, đôi mắt cậu bé mở to.

Đôi mắt của nhóc mập đen nhánh trong veo.

Tạ Diệc Thư bỗng nhiên có hơi xấu hổ khi Ba Tể nhìn thấy vẻ mặt kỳ lạ của y lúc đang nhịn cười. May mắn Ba Tể là cậu bé ngoan ngoãn hiểu chuyện, biết lúc này mình nên im lặng.

Cậu bé vẫn lặng lẽ nép vào ngực Tạ Diệc Thư, chờ Cố Diên Chi có việc gì đó rời đi, ngẩng khuôn mặt mũm mĩm lên, mắt đen lúng liếng quan sát.

Cậu bé hỏi Tạ Diệc Thư: “Cha đang rất vui phải không?”

"Ừm." Tạ Diệc Thư mỉm cười: "Một chút."

Nếu mẫu thân nói có chút vui vẻ… thì chắc là do véo mặt mình.

Nhóc mập ưỡn ngực, nhếch khóe miệng ngượng ngùng. Đôi má đầy thịt phồng lên, trông vừa đắc ý vừa hạnh phúc.

Nhưng vẻ mặt rất nhanh lại ngượng ngùng.

Vì cậu nhóc sắp được mẫu thân tắm cho.

Ba Tể thở hắt, vừa khẩn trương vừa mong đợi.

Cậu nhóc chôn mặt vào vạt áo trước của Tạ Diệc Thư, tay nhỏ nhéo nhéo đai lưng y, nghe thấy tiếng “nước nóng đã chuẩn bị xong” truyền vào, mới ngẩng đầu nhỏ lên.

"Cha..."

Ba Tể hơi xấu hổ.

Tạ Diệc Thư thích thú trước vẻ ngoài ngượng ngùng của Ba Tể, vỗ vỗ mông Ba Tể, yêu cầu cậu nhóc xuống khỏi người, dắt Ba Tể đến phòng bên cạnh.

Trước khi bước vào, y đã ngửi thấy thoang thoảng mùi thơm của thuốc.

Nhất vị hồng, mộc tán, lưỡng diện diệp, tịnh ngải...

Tạ Diệc Thư mơ hồ có thể phân biệt được bảy tám loại linh thực dược. Hầu hết các dược liệu này đều có tính ấm, giúp an thần và cải thiện giấc ngủ.

Lưỡng diện diệp và tịnh ngải thì càng quý, có tác dụng tẩy mạch. Tuy không hiệu quả bằng đan tẩy mạch nhưng lại ổn định và ôn hòa hơn.

Trộn linh thực dược theo đúng tỉ lệ, đun sôi trong nước sôi dùng để tắm, mỗi ngày ngâm một nén nhang sẽ có lợi cho việc tu luyện sau này của Ba Tể.

Một tay Tạ Diệc Thư dắt Ba Tể, tay kia đẩy cửa ra, y nên bớt chút thời gian để suy nghĩ về con đường tu luyện của thằng nhóc nhà mình.