Chương 8

“Giang Thầm” trực tiếp lái xe rời đi. Đường Tư gọi điện tới cho anh, thời điểm anh vừa lái xe đi đã gọi điện cho anh mấy lần.

Không phải anh không muốn nhận điện thoại, mà là “Giang Thầm” tính cách chính là như vậy, không thích phản ứng người khác, rất khó ở chung.

Cũng may nơi này không phải là Kinh Thị, mà là thành phố Vân Giang nơi bà ngoại “Giang Thầm” ở, bằng không bữa tiệc rượu tối hôm qua đến một nửa phải bị người nhà họ Giang tiếp quản.

Trong truyện có nói nhà họ Giang nhiều quy củ, Giang Thầm hoài nghi, “Giang Thầm” vừa ra nước ngoài đi học liền hư hỏng, chắc vì ở trong nước nghẹn đến không chịu nổi.

Diệp Thu Ninh đưa Giang thiếu xuống lầu, tới lầu một Giang Thầm quay đầu lại nhìn cậu: “Được rồi, đưa tôi tới đây thôi.”

Đôi mắt Diệp Thu Ninh xinh đẹp sạch sẽ nhìn anh: “Giang thiếu đi thong thả.”

Giang Thầm đi tới xe thể thao, mở cửa xe ngồi vào ghế điều khiển, rồi nổ máy lái xe rời đi.

Thời điểm quay đầu xe, anh ngẩng đầu lên liền nhìn thấy vai chính ngốc đi theo ra, một bộ dạng muốn tiễn anh.

Giang Thầm: “......”

Anh hiện tại đã biết vì cái gì mà hệ thống “Thay đổi vận mệnh” muốn tìm người tới thay đổi vận mệnh của Diệp Thu Ninh rồi, bởi vì cậu quá thảm, còn rất ngốc, chỉ dựa vào chính mình mình thì căn bản không thể thay đổi được vận mệnh.

Nhưng có chuyện anh cần phải nói rõ: “Các người nên để người khác tới, đối với việc thay đổi vận mệnh Diệp Thu Ninh tôi không có hứng thú.”

Vai chính là thật thảm, nhưng chuyện này đối với anh có quan hệ gì chứ? Anh cứu được cậu một lần, chẳng lẽ sẽ cứu được cả đời sao?

Nếu chính cậu không trở nên kiên cường hơn, không thay đổi bản thân, thì ai cũng không cứu được cậu.

Trong sách rõ ràng Diệp Thu Ninh có rất nhiều cơ hội có thể rời đi, nhưng mỗi lần anh cho rằng Diệp Thu Ninh sẽ nản lòng thoái chí, phải rời khỏi Đường Tư, nhưng mỗi lần như thế cậu đều sẽ vì được Đường Tư tặng một bó hoa hồng, một câu nói sám hối, mà từ bỏ ý nghĩ rời đi.

Mà nguyên nhân dẫn tới cậu không rời khỏi Đường Tư, là bởi vì cậu đã đem Đường Tư trở thành cây trụ tinh thần của mình.

Hệ thống 032 ở trong đầu Giang Thầm trầm mặc, chúng nó có nhiệm vụ là nhân tính hóa, nếu ký chủ không muốn thực hiện nhiệm vụ, chúng nó cũng sẽ không cưỡng cầu.

Nhưng nó vẫn muốn tranh thủ một chút, nó đã tìm nhiều năm như vậy, vất vả mãi mới tìm được Giang Thầm.

“Yêu cầu của ngài, hệ thống 032 sẽ đăng báo lên chủ hệ thống, nhưng mà ngài ký chủ, mặc dù chủ hệ thống sẽ để hệ thống khác tới thay thế, nhưng ngài cũng sẽ không hoàn thành nhiệm vụ, cũng không thể cùng 032 cởi bỏ trói buộc. Ngài thật sự không nghĩ tới việc trở về sao?”

Giang Thầm nhàn nhạt nói: “Những trường hợp giống tôi bị trói buộc bởi hệ thống rồi lại không làm nhiệm vụ theo yêu cầu, các ngươi sẽ xử lý như thế nào?”

“Sau khi ký chủ chết sẽ tự động cởi bỏ trói buộc.”

“032, ngươi nói sau khi nhiệm vụ hoàn thành sẽ đưa ta trở về thế giới ban đầu, ta trở về thế giới ban đầu, Giang Thầm ở đây còn tồn tại không?”

Hệ thống 032 chợt dừng một chút: “Ký chủ sẽ lấy phương thức tử vong để rời khỏi thế giới này, đến lúc đó, Giang Thầm ở thế giới này sẽ không còn nữa tồn tại nữa.”

Giang Thầm: “Cho nên cho dù có làm nhiệm vụ hay không, các ngươi đều sẽ đưa ta trở về, chỉ khác nhau ở chỗ, hoàn thành nhiệm vụ ta lập tức có thể trở về, còn không làm nhiệm vụ thì ta phải chờ tới khi bản thân tử vong rồi cùng ngươi cởi bỏ trói buộc, sau đó mới có thể trở về. Ta nói đúng không 032?”

032 gian nan nói: “Ngài nói như vậy cũng đúng.”

Giang Thầm đảo tay lái, tiến vào tuyến đường chính: “Ngươi có thể biến mất.”

Anh không so đo việc 032 không có thông qua sự đồng ý của anh đã đem anh tiến vào truyện, dù sao cũng sẽ được đưa trở về, coi như ở đây du lịch vậy.

Ngay lúc này, một chiếc xe hơi màu đen quen thuộc lái ngang qua, 032 sốt ruột nói: “Là tra công, khẳng định là hắn ta đi tìm Diệp Thu Ninh.”

Giang Thầm: “......”

Tra công thật đúng là tà tâm bất tử, trên thế giới này có biết bao nhiêu biện pháp có thể đối phó Dật Minh, nhưng hắn ta lại cố tình sử dụng biện pháp trơ trẽn nhất.

“Ký chủ!”

Không chờ 032 nói thêm nữa, Giang Thầm cầm lấy di động, gọi tới một số điện thoại.

Không đến hai giây sau điện thoại đã kết nối, âm thanh Đường Tư ôn hòa mang theo một chút thật cẩn thận truyền đến: “A Thầm, sao lại có thời gian rảnh gọi điện thoại cho tôi thế?”

Xem thái độ thụ sủng nhược kinh của Đường Tư, có thể thấy được từ lúc “Giang Thầm” xuất ngoại tới nay, hoàn toàn không hề nghĩ tới hay liên hệ với Đường Tư.

Giang Thầm lãnh đạm nói: “Tôi muốn điểm tâm ở Vân Gian, cậu đi mua cho tôi đi.”

Đường Tư đối “Giang Thầm” có thể nói là nhất vãng tình thâm*, vừa nghe thấy Giang Thầm muốn ăn điểm tâm ở Vân Gian, liền vội vàng quay đầu xe lại, lái xe hướng tới Vân Gian.