Chương 9

Giang Thầm tắt điện thoại, anh không hề bất ngờ đối với phản ứng của Đường Tư, ở trong truyện gốc, Giang Thầm sai khiến Đường Tư giống như sai khiến trợ lý vậy, ngay cả giải quyết vấn đề cá nhân cũng phải gọi điện thoại cho Đường Tư để Đường Tư chuẩn bị.

Trong lòng Đường Tư là cảm giác chua xót ghen ghét, nhưng lại không dám biểu lộ cảm tình, chỉ có thể một bên ghen ghét, một bên xem Giang Thầm ngủ với người khác.

Sau lại vì một lần say rượu ngoài ý muốn, hắn ta ngủ với Diệp Thu Ninh, ngươi ôm người khác ngủ thì ta cũng ôm người khác ngủ, sau đó Đường Tư để Diệp Thu Ninh làʍ t̠ìиɦ nhân của mình.

Nửa giờ sau, Giang Thầm trở lại Quan Đình.

Quan Đình là nhà cũ của mẹ Giang Thầm, bà ngoại và cậu của Giang Thầm cũng ở đây.

Xe dừng trước cửa biệt thự kiểu Pháp, Giang Thầm vừa xuống xe, quản gia liền mang theo người hầu tiến lên, mặt mày tươi cười chào anh.

“Thầm thiếu gia, ngài đã trở lại, cơm trưa đã chuẩn bị tốt.”

Giang Thầm gật đầu, đi vào biệt thự.

Trong phòng khách, biểu muội của Giang Thầm nằm trên sô pha ăn trái cây đã cắt sẵn, khóe mắt liếc qua thấy Giang Thầm đang đi vào, Cố Lâm lộn mình, đột nhiên đứng thẳng người lên.

“Thầm ca, anh đã trở lại.”

Không phải nói tối hôm qua tiếp phong yến sao? sao lại không uống say?

Mối quan hệ giữa Giang Thầm và biểu muội khá xa cách lạnh nhạt, anh chỉ nhàn nhạt mà “Ừm” một tiếng rồi đi thẳng lên lầu.

Cố Lâm cầm lấy di động trên bàn trà, vội vàng chạy theo sau.

Biệt thự của Cố gia rất lớn, bên trong trang hoàng nguy nga lộng lẫy, phòng cũng rất nhiều. Ở đây có phòng riêng của Giang Thầm, anh lên lầu chuyện đầu tiên muốn làm không phải là về phòng ngủ, mà là đến căn phòng tương đối an tĩnh phía cuối hành lang để vấn an bà ngoại.

Bà ngoại “Giang Thầm” đã lớn tuổi, bà lão 80 tuổi đang ngồi đắp trăn ở trên giường, đầu tóc hoa râm, mặt đầy nếp nhăn, đang nói chuyện với mẹ của Cố Lâm.

Phòng không đóng cửa, Giang Thầm đứng ở ngoài cửa rồi chào một tiếng: “Bà ngoại, mợ.”

Cố phu nhân nghe thấy tiếng của Giang Thầm thì kinh ngạc ngẩng đầu nhìn qua: “A Thầm, cháu đã trở lại? Mẹ, A Thầm đã trở lại.”

Giang Thầm đi vào trong phòng, đầu tiên là ôm mợ một cái, sau đó là ngồi xuống mép giường nắm lấy tay bà ngoại.

“Bà ngoại, thân thể bà có khỏe không?”

Bà Cố cao hứng nắm chặt lấy tay Giang Thầm: “Tốt, có thể ăn có thể uống, chính là rất nhớ cháu, chừng nào thì cháu mới tốt nghiệp đây?”

Bà Cố chỉ có một con gái và một con trai. Cố Sâm có hai đứa nhỏ, con gái Cố Vân chỉ có một cậu con trai độc nhất, cháu trai, cháu gái mỗi ngày đều có thể gặp chỉ có cháu ngoại một năm mới trở về hai lần, tự nhiên rất nhớ rất muốn gặp cháu ngoại.

“Sang năm cháu tốt nghiệp.”

“Vậy cháu đã có bạn gái chưa?”

Bà ngoại nói chuyện vẫn rất minh mẫn, Giang Thầm trả lời bà: “Không có, việc học nhiều, cháu không có thời gian yêu đương.”

Cố phu nhân nghe xong liền trả lời: “Mẹ, A Thầm là đi học, không phải đi tìm bạn gái.”

Bà Cố: “Minh Dục nhà bên cạnh cũng đọc đại học, nó đã thay đổi bảy bạn gái rồi.”

Giang Thầm: “......”

Bà ngoại vẫn rất nắm bắt tin tức, ngay cả chuyện này cũng biết.

Hàn huyên hơn mười phút, người hầu đi lên nói, tiên sinh đã trở lại, Giang Thầm đi theo mợ cùng nhau xuống dưới lầu ăn cơm.

Mới vừa ra khỏi phòng, liền nhìn thấy Cố Lâm bị giật mình sợ hãi xoay người chạy xuống cầu thang.

Cố phu nhân lắc đầu: “Đứa nhỏ này.”

Cơm nước xong, Cố Sâm gọi Giang Thầm cùng mình đi lên lầu, tới thư phòng Cố Sâm quay đầu lại, cười nói: “Ngày hôm qua ba cháu gọi điện thoại cho cậu, bảo cậu phái người đi đón cháu, ai biết cháu mới vừa xuống máy bay liền trực tiếp lái xe đi. Cậu còn tưởng rằng nhiều năm như vậy không gặp, quan hệ giữa cháu và nhóm Minh Dục đã phai nhạt rồi.”

Giang Thầm ngồi xuống: “Mỗi người đều có việc riêng, nên không thường xuyên liên hệ.”

“Chuyện này cũng dễ hiểu” Cố Sâm rót cho mình ly rượu vang đỏ, quay qua hỏi Giang Thầm: “Có muốn uống một ly không?”

“Cháu không uống.”

Giang Thầm cự tuyệt, hiện tại mới cơm nước xong anh không muốn uống.

Cố Sâm uống một ngụm, ngồi đối diện với Giang Thầm, Cố Sâm nói: “Lần này trở về tính toán ở lại bao lâu?”

Giang Thầm: “Một tháng.”

Cố Sâm kinh ngạc: “Nhanh như vậy?”

“Việc học nhiều.”

Buổi chiều Cố Sâm đi làm, cố phu nhân đi tham gia triển lãm tranh, biệt thự chỉ còn lại bà Cố, Cố Lâm và Giang Thầm.

Phòng ngủ của “Giang Thầm” rất lớn, đồ vật lại không nhiều lắm, nhìn có vẻ rất hiu quạnh.

Sau khi ngủ trưa dậy anh dùng nước lạnh rửa mặt, nhìn gương mặt quen thuộc trong gương, anh cảm thấy dường như bản thân đã nhớ tới cái gì, đi ra khỏi phòng tắm, tới trước tủ đầu giường, kéo ra ngăn kéo phía dưới tủ đầu giường.

Trong ngăn kéo có một quyển nhật ký lẳng lặng nằm đó.

Giang Thầm trầm mặc, vì sao anh lại biết nhật ký của “Giang Thầm” ở chỗ này?

Ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa, người hầu cung kính nói: “Thầm thiếu gia, Đường thiếu gia tới.”

Thiếu chút nữa đã quên tra công, Giang Thầm đóng ngăn kéo lại, ra khỏi phòng.

Phòng khách dưới lầu, Đường Tư một thân chính trang đang ngồi trên sô pha, người hầu bưng tới trà chiều tới, hắn ta mỉm cười nói: “Cảm ơn.”

Giang Thầm đứng ở đầu cầu thang nhìn hắn ta, hiện tại là bốn giờ chiều, còn ba tiếng nữa là tới tiệc rượu buổi tối, trong thời gian này khẳng định Đường Tư sẽ không kịp đi tìm Diệp Thu Ninh.

Anh lãnh đạm nói với người hầu phía sau: “Nửa giờ sau tiễn hắn ta về.”

Người hầu: “Vâng, Thầm thiếu gia.”