Chương 7

Giang Thầm đứng dậy, một tay nắm lấy mặt Diệp Thu Ninh, anh lớn lên cao lớn, so với Diệp Thu Ninh còn cao hơn một cái đầu, mặt không có biểu tình thời điểm nói chuyện luôn có loại cảm giác từ trên cao nhìn xuống.

“Vậy cậu có biết không, tôi cùng Đường Tư đã quen biết được mười năm,” Giang Thầm lạnh lùng nhìn Diệp Thu Ninh: “Rốt cuộc cậu ngu ngốc tới mức nào mà lại có thể tin tưởng lời Đường Tư nói?”

Trong sách “Giang Thầm” cùng hắn ta bằng tuổi, đều 21 tuổi, năm thứ tư đại học, chỉ là Đường Tư thì ở trong nước học đại học còn “Giang Thầm” sau khi học xong cấp ba liền ra nước ngoài du học, chỉ có kỳ nghỉ đông và nghỉ hè sẽ về nước một khoảng thời gian.

Mà hiện tại là kỳ nghỉ hè, khoảng thời gian này “Giang Thầm” về nước để thăm bà ngoại mình.

Diệp Thu Ninh ngơ ngác nói: “Em, em không biết, Đường đại ca nói, nói hai người trước kia là bạn học, sau đó ngài lại xuất ngoại du học, nên liên lạc giữa hai người cũng bị chặt đứt.”

Nhưng sự thật đúng là vậy thật, “Giang Thầm” là loại người mê chơi, vừa xuất ngoại đã đua xe, đánh nhau, uống rượu, tán gái, chơi vui vẻ đến quên cả trời đất, bạn bè trong nước đã sớm bị anh vứt vào xó không thèm quan tâm tới.

Giang Thầm buông mặt Diệp Thu Ninh ra, anh cũng không trông cậy vào một hai câu là có thể khiến sự tín nhiệm của vai chính ngốc đối với tra công được bị dao động.

“Tôi đói bụng.”

Giang Thầm đi tới bàn ăn rồi ngồi xuống ghế dựa. Ý tứ rất rõ ràng, anh muốn ăn sáng.

Diệp Thu Ninh còn đang đắm chìm trong lời nói vừa rồi của Giang Thầm, sắc mặt có chút trắng bệch, không biết là đã suy nghĩ cẩn thận, hay là bị dọa rồi.

“Em, em lập tức đi làm.”

Giang Thầm nhìn cậu đi vào phòng bếp, đối với hệ thống trong đầu nói: “Hệ thống “Thay đổi vận mệnh” của các ngươi chọn lựa ký chủ có yêu cầu gì?”

Hệ thống 032 xuất hiện, trầm mặc nói: “Sự phù hợp vận mệnh giữa hai bên đạt tới mức độ 99%.”

Mức độ phù hợp 99%, anh cùng với vai chính ngốc kia sao?

Mười mấy phút sau, Diệp Thu Ninh đem bát mì sợi đã nấu xong đến trước mặt Giang Thầm, cậu cắn cắn môi: “Giang thiếu, mì sợi đã nấu xong ạ.”

Giang Thầm nhìn bát mì chỉ có một ít sợi mì, cầm lấy chiếc đũa chỉ hai ba đũa đã ăn xong bát mì.

Trong sách nói Diệp Thu Ninh rất nghèo, anh không nghĩ tới có thể nghèo đến tình trạng này.

“Thật xin lỗi Giang thiếu, ngày hôm qua em không về nhà, vẫn chưa kịp mua đồ ăn.”

Tủ lạnh chỉ có ít rau xanh đã có chút héo, có cho Diệp Thu Ninh mười lá gan, cậu cũng không dám cho Giang thiếu ăn thứ này.

Giang Thầm ngồi phía đối diện nhìn Diệp Thu Ninh, trước mặt cậu, không có gì ở trên bàn cơm cả.

“Của cậu đâu?”

“Cái gì?”

Diệp Thu Ninh ngẩng đầu, Giang thiếu đang nhìn cậu.

Giang thiếu: “Bữa sáng của cậu đâu?”

Diệp Thu Ninh sửng sốt một chút, nói năng có chút lộn xộn: “Em, em quên.”

Giang Thầm: “......”

Anh đuổi Diệp Thu Ninh vào phòng bếp, để cậu ăn xong bữa sáng rồi mới nói chuyện tiếp với cậu.

Nước cũng đã uống, bữa sáng cũng đã ăn, Diệp Thu Ninh cho rằng Giang thiếu sẽ lập tức rời đi, ai ngờ Giang thiếu một chút ý tứ chủ động rời đi cũng không có, ngồi trên sô pha xem tin tức.

Diệp Thu Ninh cũng không dám đuổi Giang thiếu đi, hai người cứ như vậy trải qua một buổi sáng, đang lúc Diệp Thu Ninh định ra ngoài mua đồ ăn nấu cơm, thì có điện thoại tới.

Cậu cầm lấy di động, là Đường đại ca gọi điện thoại tới, theo bản năng liền nhìn qua Giang thiếu một cái, không nghĩ tới bị bắt tại trận.

“Giang thiếu, em đi nghe điện thoại.”

Cậu đi ra ngoài ban công rồi mới nghe điện thoại, nhỏ giọng mở miệng nói chuyện: “Đường đại ca, làm sao vậy?”

Chẳng lẽ chuyện tối hôm qua thật sự chọc giận Giang thiếu, chuyện Đường đại ca lo lắng cuối cùng cũng xảy ra?

Diệp Thu Ninh không tự chủ được mà nắm chặt di động, tuy rằng lời Giang thiếu nói, trong nháy mắt sự tín nhiệm của cậu đối Đường đại ca có chút dao động thật, nhưng chuyện này biết nói thế nào được dù sao thì Đường đại ca cũng là ân nhân cứu mạng của cậu.

“Thu ninh, em về đến nhà rồi sao? Đường đại ca có chuyện cần em hỗ trợ.”

Nếu là trước đây, Diệp Thu Ninh khẳng định sẽ vui mừng mà đồng ý, nhưng hiện tại thì... Cậu quay đầu lại nhìn thấy sắc mặt lãnh đạm của Giang thiếu trên sô pha, nhẹ giọng nói: “Thật ngại quá Đường đại ca, em hiện tại có chút việc, khả năng không giúp được anh.”

Đường Tư ôn hòa nói: “Không sao cả, đây chỉ là một chuyện nhỏ thôi. Nếu em đang bận thì Đường đại ca không làm phiền em nữa.”

Sau khi cúp điện thoại, Đường Tư lộ ra sắc mặt âm trầm, Diệp Thu Ninh vẫn luôn không cự tuyệt yêu cầu của hắn, lần này lại không như vậy, chẳng lẽ là tối hôm qua đã nói gì khiến cậu tổn thương?

Nghĩ đến tác dụng của Diệp Thu Ninh, Đường Tư gõ nhẹ ngón tay thon dài lên mặt bàn, sau đó đứng dậy đi ra ngoài.

Tiệc rượu đêm nay Dật Minh sẽ tới tham dự, hắn không thể buông tha cơ hội tốt như vậy được.

Còn về phía Diệp Thu Ninh, muốn dỗ đối phương cũng chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.

Diệp Thu Ninh nghe điện thoại xong, không có ý muốn ra ngoài, cậu đi đến trước mặt Giang Thầm: “Giang thiếu, ngài có muốn ở lại ăn cơm trưa không?”

Giang Thầm thấy bộ dáng cậu e dè cẩn thận, đứng dậy nói: “Không cần, cậu tự ăn một mình đi.”