Chương 21

Giang Thầm cầm lấy thẻ phòng, trước ánh mắt quỷ dị của lễ tân khách sạn, mang Diệp Thu Ninh đi thang máy lên lầu.

Diệp Thu Ninh cho rằng Giang thiếu chỉ là tùy tiện thuê phòng, ai ngờ khi mở cửa phòng ra liền thấy, đây là căn phòng tổng thống vô cùng xa hoa tráng lệ.

Vì cái gì Diệp Thu Ninh nói đây là phòng tổng thống mà không phải là căn phòng xa hoa bình thường, bởi vì căn phòng quá lớn, phòng ngủ chính, phòng ngủ phụ, phòng tiếp khách, bên ngoài lại còn có cả bể bơi.

“Giang thiếu…”

Diệp Thu Ninh còn chưa nói xong, đã bị Giang Thầm đánh gãy lời nói: “Khách sạn này là của nhà tôi, không tốn tiền.”

Diệp Thu Ninh mở to hai mắt, hóa ra là nhà Giang thiếu còn có cả sản nghiệp liên quan tới khách sạn.

Giang Thầm nói Diệp Thu Ninh đi tắm rửa trước, còn mình đi tới ban công bên ngoài gọi điện thoại, nói chuyện điện thoại xong, anh đi đến một phòng trong đó, ngồi xuống sô pha nghỉ ngơi.

Có lẽ là quá muộn, bất tri bất giác Giang Thầm liền ngủ thϊếp đi, chờ khi anh tỉnh lại lại lần nữa, vừa cúi đầu liền thấy Diệp Thu Ninh ăn mặc áo tắm dài lỏng lẻo, tay thì ôm cánh tay, đầu thì dựa vào vai anh ngủ.

Thời điểm Diệp Thu Ninh ngủ rất an tĩnh, lông mi nhỏ dài nồng đậm run rẩy, giống như anh chỉ cần nhẹ nhàng động một cái, cậu sẽ tỉnh lại ngay lập tức.

Giang Thầm: “......”

Khó trách được anh cứ cảm thấy cánh tay nặng nặng.

Có giường lại không ngủ, thế nào lại chạy tới sô pha cùng anh chen chúc nhau, Giang Thầm thật không biết nên nói cái gì với cậu mới tốt đây.

Anh nhẹ nhàng rút cánh tay ra, khom lưng bế ngang Diệp Thu Ninh lên, đi đến mép giường rồi đặt cậu nằm xuống.

Đắp chăn đàng hoàng cho Diệp Thu Ninh xong, Giang Thầm liền rời đi, vừa mới xoay người đi phía sau liền vang lên thanh âm của Diệp Thu Ninh.

“Giang thiếu,” Diệp Thu Ninh ngồi dậy, cậu buồn ngủ mà xoa xoa đôi mắt: “Ngài đi đâu vậy?”

Giang Thầm hoài nghi Diệp Thu Ninh đã gắn radar ở trên người anh, bằng không làm thế nào mà anh vừa xoay người rời đi thì Diệp Thu Ninh ngay lập tức liền tỉnh dậy rồi?

“Đi tắm.”

Đây là anh nói thật, anh vừa mới vào phòng liền ngủ thϊếp đi, vẫn chưa có tắm rửa.

Nghe được Giang thiếu muốn đi tắm, Diệp Thu Ninh liền xốc chăn lên xuống giường, đi đến phòng để quần áo, đem áo tắm lấy ra đưa tới trước mặt Giang Thầm.

“Giang thiếu cầm lấy.”

Một bộ dáng ngoan ngoãn của cô vợ nhỏ.

Giang Thầm: “...... Đi ngủ đi.”

Diệp Thu Ninh rất nghe lời, cậu lên giường nằm còn tự đắp chăn cho mình rồi nhắm mắt lại, nhưng mà chờ tới khi Giang Thầm đi đến cửa phòng, cậu lại hoảng loạn mà ngồi dậy: “Giang thiếu, ngài muốn đi đâu?”

Giang Thầm mặt không biểu tình xoay người đi vào phòng tắm, Diệp Thu Ninh lúc này mới an tâm mà nhắm mắt lại.

Ngày hôm sau tỉnh lại đã là 12 giờ trưa, Giang Thầm quay đầu lại liền thấy Diệp Thu Ninh an tĩnh ôm lấy cánh tay anh, cậu vẫn chưa có tỉnh ngủ.

Đối với kết quả này, Giang Thầm cũng không có phản ứng gì. Anh cầm lấy di động, gọi điện thoại cho cửa hàng bán hoa bên kia, thông báo Diệp Thu Ninh xin nghỉ làm.

Khi cửa hàng trưởng nhận được điện thoại hoàn toàn không có một chút bất ngờ gì, thời điểm mở cửa hàng hắn liền biết, cửa hàng bán hoa này là ông chủ vì Diệp Thu Ninh mà mở ra.

Thời điểm Diệp Thu Ninh tỉnh lại còn rất hoảng loạn, chờ tới lúc cậu biết được Giang thiếu đã xin nghỉ làm cho cậu, lại ngọt ngào mà ôm lấy cánh tay Giang thiếu.

Giang Thầm: “......”

Ôm cả buổi tối rồi còn chưa đủ? anh nói: “Rời giường đi ăn cơm.”

Đã hơn 12 giờ rồi còn không dậy thì chuẩn bị ăn cơm chiều là vừa.

Diệp Thu Ninh đi theo Giang thiếu xuống giường, tiến vào toilet rửa mặt, Giang Thầm đi ra mở cửa phòng, vừa mở cửa liền thấy bộ dáng trợ lý ăn mặc chính trang, hơi hơi khom người, cung kính nói: “Thầm thiếu gia, quần áo ngài yêu cầu đã tới.”

Anh đưa túi đồ trên tay đưa cho Giang Thầm, Giang Thầm duỗi tay tiếp nhận, nhàn nhạt mà “Ừm” một tiếng, đóng lại cửa phòng, xoay người đi vào phòng ngủ tối hôm qua.

Giang Thầm đem túi quần áo đặt trên ghế sô pha, lấy một bộ quần áo cho mình ra thay.

Mặc áo tắm dài ngủ cả đêm, khá không thoải mái, đương nhiên, cũng có khả năng là do Diệp Thu Ninh quá dính người.

Diệp Thu Ninh từ toilet đi ra, Giang Thầm đã thay xong quần áo, anh quay đầu lại nói: “Lại đây lấy quần áo thay.”

Trong túi quần áo đều là đồ mới, tag quần áo còn chưa có xé ra, Diệp Thu Ninh lấy ra liền thấy trong đó còn có một cái qυầи ɭóŧ dùng một lần, tức khắc đỏ bừng mặt.

Cậu nhỏ giọng nói: “Giang thiếu, ngài đi ra ngoài trước được không?”

Giang thiếu đứng ở đây, khiến cho cậu thấy thẹn thùng.

Giang Thầm vào phòng rửa mặt, thời điểm rửa mặt xong đi ra thì Diệp Thu Ninh cũng đã thay xong quần áo.

Quần áo là Giang Thầm báo trợ lý đi mua, số đo cũng là anh cung cấp cho trợ lý, còn cho rằng sẽ có chút không vừa, không nghĩ tới Diệp Thu Ninh mặc vào, lại còn rất thích hợp.

Áo trắng ngắn tay màu trắng cùng với quần dài màu đen, phong cách này nhìn dáng vẻ Diệp Thu Ninh rất thanh thuần.