Chương 20

“Chào buổi sáng anh Thầm.”

Cố Lâm chào hỏi xong liền cầm lấy bữa sáng chạy nhanh lên trên lầu.

Ăn xong bữa sáng, Giang Thầm lái xe đi ra ngoài, đầu tiên là đến bãi đua xe Thiên Mã chạy hai vòng, sau đó đi rới cửa hàng bán hoa xem Diệp Thu Ninh.

Giang Thầm không có ý khác, chỉ đơn thuần muốn nhìn Diệp Thu Ninh một chút, xem cậu có ngoan ngoãn đi làm hay không.

Khách tới cửa hàng bán hoa không nhiều lắm, Giang Thầm vừa xuống xe liền nhìn thấy Diệp Thu Ninh đang bận rộn ở bên trong, cậu mặc quần áo lao động, trên mặt là nét mặt vui vẻ tươi cười, dáng vẻ đơn thuần, khiến người ta nhịn không được sẽ mềm lòng.

Đưa khách hàng đến cửa, Diệp Thu Ninh liếc mắt một cái liền nhìn thấy được dưới bậc thang là Giang thiếu, một tay cắm túi quần đang nhìn cậu, ánh mắt cậu sáng lên, bước nhanh đi xuống bậc thang, nhanh chóng nhào vào lòng ngực Giang Thầm.

“Giang thiếu!”

Giang Thầm phản xạ có điều kiện mà ôm lấy cậu: “Chào cậu, nhưng đừng động một chút liền nhào vào lòng ngực người khác như vậy.”

Anh vẫn là không quen Diệp Thu Ninh nhiệt tình như vậy, trước kia thời điểm nhìn anh, cậu còn sợ hãi đến mức không dám nhìn thẳng mắt anh, hiện tại vừa thấy anh đến liền nhào vào lòng ngực anh.

“Giang thiếu lại không phải là người khác.”

Diệp Thu Ninh hận không thể cả người đều dính lên trên người Giang thiếu, như vậy thì Giang thiếu đi tới đâu cũng sẽ mang cậu đi cùng.

Giang Thầm nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của Diệp Thu Ninh: “Thế tôi đây là gì của cậu?”

Diệp Thu Ninh thẹn thùng nói: “Giang thiếu là của em.”

Giang Thầm nhanh chóng nói lái sang chuyện khác, Diệp Thu Ninh thay đổi rồi, bây giờ còn biết nói đùa với anh nữa.

“Có ngoan ngoãn làm việc hay không?”

Diệp Thu Ninh: “Có.”

“Có ăn cơm đúng bữa không?”

“Có.”

Giang Thầm buông khuôn mặt nhỏ của Diệp Thu Ninh ra, nhìn về phía các nhân viên bên trong cửa hàng bán hoa đang ló đầu ra nhìn lén, vừa vặn lại bị sếp bắt gặp, những nhân viên này liền vội vàng cúi đầu xuống.

“Tan làm tôi tới đón cậu.”

Nói xong câu này, Giang Thầm bảo Diệp Thu Ninh trở về tiếp tục đi làm, còn mình thì lái xe đi riết thời gian.

Đến công viên hải dương, vườn bách thú đi dạo một vòng, Giang Thầm nhìn xem thời gian, sắp tới thời gian Diệp Thu Ninh tan làm rồi, anh liền lái xe đi đón Diệp Thu Ninh.

Diệp Thu Ninh vừa mới ngồi vào trong xe, Giang Thầm liền đưa qua cho cậu một ly trà sữa, Diệp Thu Ninh tiếp nhận mới thấy đây là trà sữa tiên thảo mà cậu thích nhất, trong lòng tức khắc đầy ngọt ngào.

“Cảm ơn Giang thiếu.”

Giang Thầm đánh tay lái, hòa vào dòng xe cộ, anh hỏi Diệp Thu Ninh: “Tối nay muốn ăn cái gì?”

Mặt trời đã lặn, ánh chiều tà phủ kín bầu trời, ẩn ẩn thấy sắc lam, không lâu sau bóng đêm chính thức buông xuống.

Diệp Thu Ninh: “Muốn ăn món ăn Quảng Đông lần trước không?.”

Xe quay đầu lại, lái về phía quán ăn Quảng Đông lần trước, lần này quen cửa quen nẻo, khi tới ghế lô Diệp Thu Ninh liền gọi những món ăn lần trước đã gọi.

Cậu có chú ý tới, lần trước thời điểm Giang thiếu ăn cơm chỉ gắp những món ăn này.

Ăn cơm xong, sắc trời đã hoàn toàn tối đen, ánh đèn nơi thành thị đầy rực rỡ, một cảnh tượng phồn hoa đầy náo nhiệt.

Diệp Thu Ninh cùng Giang thiếu từ quán ăn Quảng Đông đi tới chỗ đỗ xe, cậu không muốn về nhà, một chút cũng không muốn.

“Giang thiếu.”

Nghe được thanh âm Diệp Thu Ninh rầu rĩ phía sau, Giang Thầm liền quay đầu lại, còn chưa có kịp nói chuyện, một cánh tay đã bị cậu ôm chặt lấy.

Giang Thầm: “...... Làm sao vậy?”

Diệp Thu Ninh rầu rĩ nói: “Chúng ta không cần đi về sớm như vậy được không?”

Bước chân Giang Thầm dừng lại: “Muốn đi dạo phố?”

Diệp Thu Ninh gật gật đầu rồi lại lắc đầu, cậu cũng không nghĩ tới đi dạo phố, cậu chỉ nghĩ muốn ở cùng Giang thiếu nhiều thêm một chút.

Không muốn đi dạo phố, lại không muốn về sớm như vậy, Giang Thầm liền hiểu rõ.

“Muốn đi xem phim sao?”

Gần đây có không ít phim điện ảnh thần tượng, bất quá đều là cốt truyện phiến.

Diệp Thu Ninh cắn môi, nhỏ giọng nói: “Có thể chứ?”

Không có gì là không thể, mục đích hôm nay của anh chính là bồi Diệp Thu Ninh.

Vừa đúng lúc gần đây có rạp chiếu phim, Giang Thầm lái xe đưa Diệp Thu Ninh đi, tùy tiện chọn một bộ điện ảnh, mua vé xem phim rồi mua bắp rang, kiểm tra vé xong liền đi vào rạp.

Phim điện ảnh rất dài, hơn ba giờ, Diệp Thu Ninh xem được một nửa liền ngủ, Giang Thầm để đầu cậu dựa vào vai mình ngủ.

Nói muốn xem phim cũng là cậu, xem được một nửa rồi ngủ thϊếp đi cũng là cậu.

Còn mười phút là kết thúc phim, lúc này Diệp Thu Ninh mới tỉnh lại, cậu chớp chớp mắt, ngẩng đầu lên trong ánh sáng ảm đạm của phòng chiếu phim, liền nhìn thấy vẻ mặt lãnh đạm của Giang thiếu.

Nhận thấy Diệp Thu Ninh đã tỉnh lại, Giang Thầm cúi đầu nói: “Đã tỉnh?”

Diệp Thu Ninh giọng nói vẫn còn buồn ngủ: “Giang thiếu, mấy giờ rồi?”

“12 giờ.”

12 giờ!

Diệp Thu Ninh đột nhiên thanh tỉnh, cậu cư nhiên đã ngủ lâu như vậy.

Nhà Diệp Thu Ninh khá xa, từ rạp chiếu phim lái xe trở về mất nửa giờ, Giang Thầm dứt khoát thuê phòng ở khách sạn gần đây luôn.

Khách sạn là khách sạn sang trọng, không biết là mấy sao, nhưng Diệp Thu Ninh nhìn khách sạn kim bích huy hoàng* trước mặt, có một loại cảm giác mờ mịt.

*金碧辉煌 (Jīnbìhuīhuáng) – Kim Bích Huy Hoàng Ý nghĩa: xanh vàng rực rỡ; lộng lẫy; vàng son lộng lẫy; nguy nga lộng lẫy; cung vàng điện ngọc。