Chương 22

“Giang thiếu.”

Diệp Thu Ninh thấy Giang Thầm mặc dù không nói gì nhưng Giang thiếu thật sự rất cẩn thận, bọn họ chỉ mới ở chung một đêm, mà Giang thiếu đến cả số đo qυầи ɭóŧ của cậu cũng nhìn ra được.

Đối với việc anh chuẩn bị chu đáo cho cậu, Diệp Thu Ninh lại không tự chủ được mà nhào vào lòng anh, ôm cánh tay anh, mà anh cũng đã quen với những hành vi này của cậu.

“Rất hợp với cậu.”

Giang Thầm giơ tay chỉnh một chút tóc trên trán Diệp Thu Ninh, cậu vừa mới rửa mặt xong, tóc trên trán vẫn có chút ướt.

“Thật vậy sao?”

Diệp Thu Ninh vòng tay lên cổ Giang Thầm, một đôi mắt xinh đẹp, ánh mắt đầy chờ mong nhìn Giang Thầm. Kỳ thật cậu cảm thấy quần áo trên người Giang thiếu vô cùng hợp với Giang thiếu, thanh thanh lãnh lãnh.

Anh cúi đầu nhìn dáng vẻ của cậu, trong lòng có chút nhộn nhạo.

“Rất đẹp.”

Đây không phải là Giang Thầm nói cho có lệ, mà là lời nói thật, Diệp Thu Ninh xác thật lớn lên rất xinh đẹp.

Khách sạn này có nhà ăn, Giang Thầm cũng lười đi tới chỗ khác, trực tiếp cùng Diệp Thu Ninh đi xuống nhà ăn dưới lầu ăn cơm.

Trong lúc ăn cơm, người trong nhà ở Kinh Thị gọi điện thoại tới, hỏi Giang Thầm chuyện tối hôm qua dẫn người tới khách sạn.

Trong nhà quá có quyền cũng không phải là chuyện tốt, nhất cử nhất động đều bị người khác nhìn chằm chằm.

“Không có gì, cùng bằng hữu xem phim xong đã muộn nên tìm một chỗ ngủ qua đêm.”

Giang Thầm ngồi ở ghế trên, anh bắt chéo chân, vẻ mặt lãnh đạm trả lời điện thoại.

Bên kia không biết đã nói gì đó, Giang Thầm liền nói: “Chờ thân thể bà ngoại tốt một chút, ta sẽ trở về.”

Nói xong, anh tắt điện thoại, đem điện thoại đặt trên bàn cơm.

Diệp Thu Ninh nghe thấy Giang thiếu trả lời người trong nhà, cậu hoảng hốt thấp thỏm, rõ ràng tối qua cậu cùng với Giang thiếu cái gì cũng không có phát sinh, thế nhưng cậu lại có cảm giác như mình cùng Giang thiếu làm chuyện xấu, bị người trong nhà Giang thiếu phát hiện ra.

“Giang thiếu, là tối hôm qua chúng ta tới khách sạn thuê phong bị người nhà ngài biết sao?”

Giang Thầm cầm lấy ly nước lên uống: “Đừng nghĩ lung tung, tối hôm qua tôi không về nhà, bọn họ chỉ là gọi điện thoại tới hỏi qua mà thôi. Ăn xong rồi sao? Ăn xong đưa cậu đi dạo phố.”

Bên cạnh khách sạn là trung tâm thương mại, tập hợp hơn hai trăm nhãn hiệu nổi tiếng trong quốc tế lẫn quốc nội, Giang Thầm đưa Diệp Thu Ninh đi dạo một vòng, mua một đống quần áo có thể nhét đầy ghế sau xe thể thao.

Diệp Thu Ninh cho rằng Giang Thầm lái xe đưa mình về nhà, nhưng khi cậu nhìn thấy phong cảnh xa lạ ngoài cửa sổ xe, cậu nhịn không được hỏi Giang Thầm: “Giang thiếu, chúng ta đi đâu vậy?”

Con đường này không phải con đường về nhà cậu, như là ra đường cao tốc nội thành.

Giang Thầm nhìn chăm chú vào con đường phía trước, nói: “Đến nơi cậu sẽ biết.”

Diệp Thu Ninh nhớ tới lần đi chơi lần trước, trong lòng ngọt ngào mà chờ mong.

Xe chạy đến vùng duyên hải quốc lộ, Diệp Thu Ninh đôi mắt không chớp mắt mà nhìn sóng nước lóng lánh trên mặt biển bên ngoài.

Là biển! cậu nghe được âm thanh sóng biển đánh vào bờ, như là tiếng tim đập trong biển rộng .

Bờ biển cách nội thành khá xa. Giang Thầm lái xe vào một căn biệt thự, ngừng ở gara, anh quay đầu nhìn Diệp Thu Ninh, cậu nhìn biển rộng một buổi trưa, đã ngủ thϊếp đi từ lúc nào.

Thân thể cậu dựa vào ghế, có thể là ngủ đến không quá thoải mái, lông mi nhẹ nhàng rung động, nhìn rất là đáng thương.

Giang Thầm tắt đèn xe đi, đẩy cửa xe ra đi xuống, đi tới của xe bên kia, mở cửa xe ra ôm Diệp Thu Ninh ra ngoài, sau đó đóng cửa xe lại.

Anh đi ra khỏi gara, dọc theo bậc thang đi lên tầng một, rồi đi thang máy lên lầu. Đây là một căn biệt thự có view biển, phong cách thuần kiểu Pháp, hiện tại không có người ở, đây là Giang gia vào lúc sinh nhật mười sáu tuổi tặng cho anh, món quà sinh nhật này giá trị 2.3 triệu.

Biết chủ nhân muốn tới biệt thự, quản gia đã sớm làm tốt chuẩn bị, dọn dẹp biệt thự, bao gồm hoa viên đều sáng đèn.

Giang Thầm bế Diệp Thu Ninh, nhẹ nhàng đặt cậu xuống giường, đắp chăn cho cậu xong lại chỉnh chỉnh mép chăn, sau đó xoay người rời đi.

Sợ Diệp Thu Ninh lát nữa tỉnh lại không nhìn thấy anh sẽ sợ hãi, Giang Thầm không có tắt đèn đi.

Nhà ăn dưới lầu, quản gia cùng hai người hầu vội vàng chuẩn bị bữa tối, bởi vì chủ nhân một năm chỉ trở về hai lần, nơi này cũng không có đầu bếp chuyên nghiệp.

Nhìn đến Giang Thầm xuống lầu, quản gia vội vàng từ nhà ăn đi ra: “Thầm thiếu gia, bữa tối rất nhanh sẽ chuẩn bị xong, ngài có thể đưa bằng hữu đi ra ngoài đi dạo một chút.”

Bên ngoài chính là biển rộng, dọc theo hạ sườn núi, có thể nghe thấy âm thanh sóng biển.

Giang Thầm nhàn nhạt nói: “Không vội, cậu ấy còn chưa tỉnh dậy.”

Quản gia sửng sốt một chút, như là không nghĩ tới chuyện đầu tiên mà bằng hữu của chủ nhân đến nơi đây không phải đi ra ngoài ngắm biển mà lại là ngủ.

“Cứ tiếp tục làm đi”

Nói xong câu đó, Giang Thầm đi lấy một ly nước đá rồi xoay người đi lên lầu.