Chương 19

Bữa tiệc bắt đầu đến tiết mục khiêu vũ, Giang Thầm đi lên phòng tiếp khách, ngồi xuống sô pha, nhàm chán mà uống rượu.

Đối diện với ánh mắt của những cô gái mặc lễ phục đang lén nhìn trộm anh, rồi khe khẽ nói nhỏ, nhưng không có ai dám tiến lên.

Giang thiếu lớn lên đẹp thì đẹp thật nhưng chính là quá khó ở chung, đã từng có cô gái ở trong buổi tiệc rượu với ý đồ muốn mời Giang thiếu khiêu vũ, nhưng bị anh mặt lạnh dọa khóc, từ đó trở đi trong bữa tiệc rượu không có ai dám đi quấy rầy Giang thiếu.

Minh Dục nhảy xong một bài liền đi ra, tìm xung quanh một lượt, cuối cùng ở trong góc sô pha tìm thấy Giang Thầm.

Giang Thầm mặc một bộ suit màu đen, ghim cài áo đính đá quý phỉ thúy, dáng vẻ ưu nhã, sắc mặt lãnh đạm, so với bình thường càng khiến người khác cảm thấy khó có thể tiếp cận.

“A Thầm,” Minh Dục gọi một tiếng, cười cười rồi đi qua: “Tôi tìm cậu đã lâu, không nghĩ tới cậu ở chỗ này.”

Anh còn tưởng rằng A Thầm sẽ đi theo chú Cố.

Giang Thầm nhìn Minh Dục một cái rồi lại tiếp tục uống rượu.

Minh Dục từ khay rượu người hầu bưng tới cầm lấy một ly rượu vang đỏ, ngồi xuống bên cạnh Giang Thầm.

“Nghe ba tôi nói cậu cũng ở đây, dọa tôi nhảy dựng lên, không phải trước kia cậu không thích tới những bữa tiệc như này sao?”

Giang Thầm nhàn nhạt lên tiếng: “Ở đâu uống rượu cũng đều giống nhau hết.”

Vốn dĩ nghĩ đến việc làm quen thêm một ít bằng hữu mới, nhưng giống như không có ai dám đi lên nói chuyện với anh.

Minh Dục uống một ngụm rượu: “Có đôi khi tôi rất hâm mộ dáng vẻ tự do của cậu, không gạt cậu đâu, tôi hôm nay là tới gặp đối tượng kết hôn, sô pha đối diện cô gái thứ hai từ bên bên trái nhìn qua, chính là đối tượng kết hôn của tôi.”

Giang Thầm: “Khi nào kết hôn?”

“Không biết, cả hai chúng tôi đều chưa có tốt nghiệp, nghe theo ý cha mẹ cô ấy, đính hôn trước, chuyện kết hôn sẽ tính sau.”

Liên hôn giữa hào môn nào có đơn giản như vậy.

“Đúng rồi,” Minh Dục nhớ tới gì đó, nhìn Giang Thầm cười nói: “Cậu cùng cậu bạn kia hiện tại là như thế nào?”

Lần trước còn cố ý kêu hắn đi hỗ trợ phát tờ rơi, còn bản thân thì dẫn người ta đi ăn cơm, này thái độ.... Không giống bình thường chút nào.

“Không có gì cả, chỉ mới quen biết nhau thôi.”

Mới quen biết nhau mà đã nhão nhão dính dính như vậy rồi? qua hai ngày nữa chẳng phải là muốn dẫn người đi khách sạn sao?

Không trách Minh Dục lại nghĩ như vậy được, thật sự thì nếu chuyện của Giang Thầm bị bại lộ, Giang Thầm vẫn sẽ cùng một người đàn ông ở bên nhau sao?

Chuyện này căn bản là không thể, ngoài thích ra, trừ bỏ chơi chơi, còn có thể thế nào?

Minh Dục vốn dĩ muốn cùng Giang Thầm trò truyện trong chốc lát, lại bị một bằng hữu khuyến khích một cô gái đi lên tới, cô lấy hết can đảm, liếc mắt nhìn Giang Thầm một cái, sau đó quay đầu nhìn Minh Dục rồi mở miệng nói: “Minh thiếu, có thể mời ngài nhảy một bài được không?”

Minh Dục khụ một tiếng, cũng không muốn làm cô gái này mất mặt, đứng dậy nói: “Vừa lúc tôi cũng muốn nhảy một bài, đi thôi.”

Tiệc rượu qua mấy cái giờ, Giang Thầm trừ bỏ nhàm chán mà uống rượu, thì chính là nhàm chán mà uống rượu, thân phận quá cao cũng không phải chuyện tốt, căn bản không có ai dám đi lên cùng anh nói chuyện.

Anh gọi điện thoại cùng cậu nói một tiếng rồi đứng dậy đi ra khỏi phòng khách.

Biệt thự Lâm gia rất lớn, trước sau đều là hoa viên, bảo tiêu lái xe lại đây, đang lúc Giang Thầm muốn lên xe, bỗng một người từ phía sau chạy đi lên, thở hồng hộc nói: “A Thầm, cậu nghe tôi giải thích được không? Ngày đó buổi tối hôm đó không phải như cậu nghĩ đâu.”

Giang Thầm quay đầu lại, Đường Tư mặc tây trang chân đi giày da, ánh mắt đáng thương cầu xin mà nhìn anh.

“Được, tôi nghe cậu giải thích.”

Giang Thầm đứng dựa ở cửa xe thượng, cầm di động thưởng thức, anh lại muốn nghe xem rốt cuộc tra công muốn nói cái gì.

“Buổi tối hôm đó, người cậu nhìn thấy là đàn em của tôi, chúng tôi thường xuyên cùng nhau ăn cơm, không biết cậu ấy từ nơi nào mà biết được thông tin của cậu, ngày cậu về nước, cậu ta bỗng nhiên tới tìm tôi, tôi biết cậu không thích, cũng không quen người ở đây, nên không để cậu ta xuống dưới cùng nhau ăn cơm, ai biết được cậu ta......”

Nói tới đây, hắn ta cười khổ một chút: “Là tôi không biết nhìn người, tôi đã nói với cậu ta rõ ràng rồi, sẽ không để cậu ta lại tới tìm tôi nữa.”

Giang Thầm: “......”

Nếu anh không đọc qua truyện chắc hắn đã tin lời Đường Tư nói cũng nên. Tra công cũng thật biết diễn, Oscar đã nợ hắn ta một giải thưởng ảnh đế.

Giang Thầm lãnh đạm nói: “Tôi đã biết.”

Nói xong anh mở cửa xe lên xe, bảo tiêu lái xe rời đi.

Trở lại Quan Đình, đã là rạng sáng, mọi người trong nhà đều đã ngủ, cả căn biệt thự chỉ còn mỗi hành lang phòng khách sáng đèn.

Giang Thầm tắm rửa xong đi ngủ, ngày hôm sau đúng 9 giờ rời giường, đồng hồ sinh học của anh đã thay đổi từ buổi sáng 6 giờ rưỡi biến thành buổi sáng 9 giờ.

Cố Lâm một bên vừa ngáp vừa đi xuống thang lầu, thấy Giang Thầm ở nhà ăn, cô nàng trừng lớn đôi mắt.

Thầm ca hôm nay cư nhiên lại xuống dưới sớm như vậy?