Chương 2

Giang Thầm lại nhìn qua bên kia, một nữ người mẫu có mái tóc uốn xoăn màu đỏ rượu, ăn mặc gợi cảm, nữ người mẫu ngồi cách xa anh một khoảng, một bộ dạng muốn tiến lại gần nhưng lại không dám tới gần.

Đường tổng, a Tư, tiếp theo là buổi tiệc tiếp đón, Giang Thầm hình như đã hiểu ra cái gì đó.

Anh bất động thanh sắc nói: “Mới từ bên Anh trở về, lệch múi giờ còn chưa có quen nên có chút mệt, mọi người cứ chơi đi, tôi lên lầu ngủ một giấc.”

Đường Tư đứng lên muốn đưa Giang Thầm lên lầu, Giang Thầm quay lại nói: “Để trợ lý đưa tôi lên là được rồi, cậu cùng với Minh Dục và bọn họ tiếp tục uống đi.”

Đường Tư vẫn theo thói quen nghe theo lời Giang Thầm nói, Giang Thầm vừa nói xong, anh liền gọi trợ lý ở bên ngoài tiến vào, kêu trợ lý đưa Giang Thầm lên lầu.

“Giang thiếu, xin mời đi theo tôi.”

Trợ lý ăn mặc chính trang, trên mặt là nụ cười tiêu chuẩn, nhìn không ra điểm nào để chê cả.

Giang Thầm rời khỏi phòng tiếp khách đi theo phía sau anh, đi thang máy lên trên lầu.

Đây là một biệt thự lớn kiểu Pháp, bên trong trang hoàng hết sức xa hoa.

Trợ lý đưa Giang Thầm đến trước cửa phòng, cung kính cúi người chào sau đó liền xoay người rời đi.

Giang Thầm nhìn tay nắm cửa trước cửa phòng, đẩy cửa đi vào, rồi trở tay đóng cửa lại. Anh không trực tiếp đi thẳng tới giường, mà đi vào phòng tắm, tắm rửa qua mới đi ra ngoài, sau đó từ tốn chậm rãi đi tới phòng để quần áo, cởi bỏ khăn tắm, mặc vào áo tắm dài.

Bật đèn trong phòng sáng lên, ánh sáng màu cam của đèn ngủ đầu giường nhìn có vẻ ái muội.

Giang Thầm đi đến bên mép giường, xốc chăn trên giường lên, liền thấy một thân thể trơn bóng như ngọc, đường cong xinh đẹp, thân thể trắng tinh mềm mại đang ở trong chăn.

Người này có chút nhút nhát sợ sệt, nhắm chặt hai mắt, lông mi nhẹ nhàng run run, như là thiếu niên thuần khiết bị đưa đi hiến tế.

Giang Thầm bắt lấy tay thiếu niên, thiếu niên kinh hoảng thất thố mà mở bừng mắt ra, đang muốn mở miệng nói, cả người lẫn chăn đều bị kéo xuống giường.

“Giang thiếu.”

Thiếu niên không chỉ có bề ngoài xinh đẹp mà còn có chút nhút nhát sợ sệt, ngay cả lúc nói chuyện cũng là dáng vẻ nhút nhát sợ sệt.

“Bò lên giường của tôi, muốn tìm chết sao?”

Giọng nói Giang Thầm lạnh lùng, thời điểm anh đọc truyện anh cảm thấy vai chính rất đáng bị đánh, hiện tại người đang đứng trước mặt anh, anh lại cảm thấy người này đúng là thiếu đánh.

Gặp người không tốt có thể chạy, còn vai chính này lại ngược lại, không chỉ có không chạy, còn tự trách bản thân mình không tốt, vì vậy nên tra công mới có thể đối đãi với cậu như vậy.

“Giang thiếu, là Đường, Đường tổng bảo tôi tới hầu hạ ngài.”

Diệp Thu Ninh rất nhanh đã khóc, Đường đại ca không phải nói như vậy, Đường Tư nói Giang Thầm thiếu gia thích nhất bộ dáng thiếu niên xinh đẹp giống như cậu, chỉ cần Giang Thầm thiếu gia thấy cậu, nhất định sẽ thích cậu, còn hiện tại thì sao chứ, Giang Thầm thiếu gia không chỉ có không thích cậu, còn kéo cậu từ trên giường kéo xuống dưới đất.

Cậu không thể sợ hãi được, cậu muốn hoàn thành nhiệm vụ đêm nay, bằng không Đường đại ca sẽ mất đi công ty.

Đường đại ca là ân nhân cứu mạng của cậu, cho dù có phải trả giá bằng thân thể này, cho dù bản thân bị nhục nhã, cậu cũng phải hoàn thành nhiệm vụ của Đường đại ca giao cho.

Giang Thầm ngồi xổm xuống, nắm lấy mặt Diệp Thu Ninh, cưỡng bách nâng mặt cậu ngẩng lên nhìn mình.

Không phải anh muốn nhục nhã vai chính, mà chính là vai chính vội vàng hạ thấp bản thân, hạ thấp bản thân.

“Đường Tư đã kêu cậu đi hầu hạ bao nhiêu đàn ông rồi?”

‘Cậu không có đầu óc sao? Đường Tư nói cái gì cậu liền tin cái nấy? chẳng lẽ Đường Tư kêu cậu đi nhảy lầu, cậu cũng sẽ không chút do dự mà nhảy xuống?’

Diệp Thu Ninh sợ hãi nhìn Giang Thầm: “Em... em không có, em chưa từng hầu hạ đàn ông, Giang thiếu là người đầu tiên.”

Giang Thầm cười lạnh: “Nhưng tôi chưa từng để cậu hầu hạ. Tôi không thích nam, mau cút đi.”

Anh buông ra tay, đứng dậy ngồi xuống giường, Diệp Thu Ninh co rúm người lại, không biết là nghĩ đến cái gì, cậu cắn cắn môi, ôm chăn dịch đến bên cạnh chân Giang Thầm.

Giang Thầm thấy cậu nâng bàn tay trắng nõn lên, sau đó lay lay áo tắm của hắn, tức khắc cảm hắn cảm thấy da đầu mình tê dại.

Vai chính ở trong truyện ngốc đến mức làm cho người ta hận không thể rèn sắt thành thép*, loại sự tình này nhìn qua liền hiểu rõ, nói trước kia không học qua hắn không tin.

*Hận không thể rèn sắt thành thép: ý chỉ thái độ nghiêm khắc vì muốn tốt cho ai đó hoặc gấp gáp muốn làm gì đó mà không được.

Giang Thầm lạnh lùng nhìn Diệp Thu Ninh tay phóng tới áo tắm của anh, sau đó lại nhanh chóng liếc mắt nhìn Giang Thầm một cái.

“Như thế nào lại bất động?”

Anh ngược lại muốn xem một chút, vai chính ngốc nghếch có thể vì tra công mà hy sinh đến mức nào.