Chương 3

Theo trong truyện thì Diệp Thu Ninh tựa như không có hành vi năng lực tự chủ, cậu giống như con rối gỗ vậy, tra công nói cái gì, cậu liền tin tưởng cái nấy, tra công yêu cầu cậu làm cái gì, cậu liền làm cái đó.

Bị thương khóc, bị nhục nhã khóc, bị tổn thương khóc, nếu khóc có thể giải quyết vấn đề, thì Diệp Thu Ninh đã giải quyết 100% vấn đề trên đời này rồi.

Nhưng chuyện này có khả năng sao?

Nếu tra công có thể dễ dàng mềm lòng như vậy, thì đã không gọi là tra công rồi. Nước mắt của Diệp Thu Ninh đổi lấy không phải là sự hồi tâm chuyển ý của tra công, mà là càng khiến bản thân càng thêm tổn thương, đã trầm trọng lại càng thêm trầm trọng.

Diệp Thu Ninh có chút thẹn thùng nói: “Giang thiếu, xin ngài nhắm mắt lại ạ.”

“Vì cái gì lại muốn tôi nhắm mắt lại?”

Vai chính ngốc nghếch lại còn có chút thẹn thùng, anh cho rằng trong đầu cậu đều là lời ngon tiếng ngọt của tra công.

“Nhắm mắt lại, sẽ càng thoải mái hơn.”

Giang Thầm: “......”

Là anh đã xem thường vai chính ngốc nghếch rồi, ở phương diện này, vai chính ngốc nghếch được coi là thiên phú dị bẩm.

Anh còn tưởng rằng Diệp Thu Ninh trừ bỏ khóc, thì sẽ là ngớ ngẩn ở bên cạnh tra công, trách không được tra công lại muốn đem Diệp Thu Ninh đưa đi trao đổi ích lợi.

Anh bắt lấy bàn tay đang nắm áo tắm của Diệp Thu Ninh, lạnh lùng mà nhìn cậu: “Không phải nói bản thân không có kinh nghiệm sao? sao nhìn cậu giống như rất thành thạo vậy?”

Diệp Thu Ninh bị nhìn đến mức có chút sợ hãi, cậu đã gặp qua Giang thiếu, lớn lên tuấn mỹ, nhưng thái độ của anh đối với cậu, lúc nào cũng lạnh nhạt.

Những bằng hữu bên cạnh Đường đại ca tuy rằng không thích anh, nhưng chưa bao giờ bọn họ dùng ngữ khí lạnh lùng như thế để nói chuyện với anh.

Trách không được Đường đại ca nói, nếu đêm nay Giang Thầm thiếu gia không vui, thì Đường Tư sẽ mất đi quyền khống chế công ty.

Ánh mắt Giang Thầm thiếu gia nhìn người ta, thật sự khiến người ta quá đỗi sợ hãi.

“Em, em xem video học theo.”

Video? video gì mà dạy những thứ này?

Vai chính ngốc nghếch thật sự khiến người ta phải nghi ngờ chỉ số thông minh của cậu, Giang Thầm hoài nghi cậu có thể hay không ở trên mạng tìm được video mới là vấn đề.

“Học bao lâu?”

“Một buổi tối.”

“Cùng học với ai?”

Diệp Thu Ninh sợ hãi nói: “Một, một mình.”

Giang Thầm buông tay cậu ra, tìm kiếm xung quanh một vòng, không tìm được quần áo của cậu, anh trực tiếp đi tới phòng để quần áo cầm một bộ quần áo chưa mặc qua ra, ném lên đầu Diệp Thu Ninh.

Diệp Thu Ninh chớp chớp mắt, không hiểu chuyện gì mà ngẩng đầu lên nhìn Giang Thầm.

“Giang thiếu?”

Giang thiếu vừa rồi không phải còn rất muốn sao, vì cái gì lại đột nhiên ném quần áo qua cho cậu?

Giang Thầm vẻ mặt lãnh đạm: “Mặc quần áo vào rồi đi ra ngoài.”

Diệp Thu Ninh nóng vội, trực tiếp đứng lên, ngay cả chăn đang quấn trên người cũng quên luôn.

“Giang thiếu, có phải em có chỗ nào làm không được tốt? ngài là ghét bỏ em học không đủ lâu sao? em hiện tại có thể lập tức học, ngài không cần đuổi em đi, được không?”

“Tôi nói rồi, tôi không thích nam.”

Diệp Thu Ninh lắc đầu: “Em không tin, vừa rồi ngài còn để em tự mình chủ động.”

Giang Thầm đưa ra đòn sát thủ: “Có lẽ cậu là đang hy vọng tôi gọi điện thoại cho Đường Tư đúng không.”

Khuôn mặt nhỏ của Diệp Thu Ninh trắng bệnh, Đường đại ca bảo cậu tới hầu hạ Giang thiếu, chính là muốn Giang thiếu mới vừa về nước có một đêm vui vẻ, Giang thiếu vui vẻ, thì chuyện hợp tác lần này của nhà họ Giang và nhà họ Đường sẽ coi như ván đã đóng thuyền, nhưng nếu... Nếu cậu làm Giang thiếu chán ghét, không chỉ có chuyện hợp tác lần này coi như bỏ, mà có lẽ về sau cũng không thể cùng nhà họ Giang hợp tác được nữa.

Cậu nhặt lên quần áo, yên lặng mà mặc vào.

Giang Thầm nhìn theo bóng Diệp Thu Ninh rời đi, đem toàn bộ đồ trên giường thay đổi toàn bộ, sau đó tắt đèn đi ngủ.

Thời gian nghỉ ngơi của anh luôn có quy luật, buổi tối 10 giờ rưỡi đi ngủ, buổi sáng 6 giờ rưỡi rời giường, cho dù có phát sinh chuyện gì, cũng phải chờ đến lúc anh rời giường rồi tính.

Ngày hôm sau, Giang Thầm đúng giờ rời giường, anh thay đổi quần áo, rửa mặt xong, liền đi xuống lầu.

Ngay lúc anh mở cửa phòng ra, trong đầu bỗng vang lên âm thanh được nói một cách máy móc: “Đêm đầu tiên thay đổi, tổng tiến độ 2%, thỉnh ký chủ không ngừng nỗ lực cố gắng.”

Sắc mặt Giang Thầm vẫn không thay đổi, mở cửa phòng ra, không đi thang máy, mà đi cầu thang bộ xuống lầu.

“Ngươi là thứ gì?”

Âm thanh máy móc không hề xuất hiện, phảng phất như chuyện vừa mới phát sinh chỉ là ảo giác của chính Giang Thầm.

Giang Thầm cười lạnh một tiếng, đi xuống cầu thang xoắn ốc kim bích huy hoàng*.

*Kim bích huy hoàng: xanh vàng rực rỡ; lộng lẫy; vàng son lộng lẫy; nguy nga lộng lẫy; cung vàng điện ngọc.

Trong phòng khách, Đường Tư cùng với một thanh niên mặt đối mặt ngồi trên sô pha nói chuyện, thấy Giang Thầm xuống, Đường Tư liền đứng dậy, trên mặt không có một chút khác thường nào cả, phảng phất như tối hôm qua Diệp Thu Ninh bị đuổi ra khỏi phòng không phải là người của anh ta vậy.

“A Thầm, cậu tỉnh rồi.”