Chương 1

Giang Thầm năm nay 21 tuổi, là sinh viên năm tư của đại học Yến Kinh, sinh ra trong gia đình hào môn, bản thân thì học giỏi, lớn lên lại đẹp trai tuấn mỹ, liền trở thành nhân vật nổi tiếng trong trường học, liên tục bốn năm liền đạt danh hiệu “bạn trai lý tưởng nhất” hoặc “đàn ông được nhiều người muốn gả cho nhất”, luôn xếp thứ nhất trong bảng xếp hạng danh tiếng.

Fans nhiều, kéo theo phiền toái cũng nhiều, có thông báo hiện tới từ nữ sinh thứ 25 bị anh từ chối tình cảm, trong khung chat của nữ sinh bị Giang Thầm từ chối có một tin nhắn mới được gửi tới.

Vốn dĩ Giang Thầm định coi như bản thân mình không nhìn thấy, nhưng xuất phát từ phép lịch sự, anh vẫn nhấn vào xem.

Nữ sinh này chia sẻ qua cho hắn một quyển tiểu thuyết, đọc qua văn án của quyển tiểu thuyết này có thể thấy đây là quyển tiểu thuyết có nội dung vô cùng ngược tâm, tùy tiện lên mạng tìm kiếm cũng có thể tìm thấy những tình tiết như vậy, vừa nhìn thấy đã khiến cho người ta khó chịu.

Giang Thầm không thích đọc tiểu thuyết, đọc xong văn án của quyển tiểu thuyết này xong hắn liền muốn thoát ra ngoài, ngay lúc này, nữ sinh kia đã gửi qua một đoạn voice chat: [Học trưởng Giang, nếu học trưởng có thể giống Giang Thầm trong quyển tiểu thuyết này thì tốt quá rồi.]

Giang Thầm: “......”

Sau khi thoát khỏi khung chat với nữ sinh kia, anh bắt đầu đọc quyển tiểu thuyết này, phát hiện hai mươi chương sau có thu phí, Giang Thầm đăng ký trở thành người đọc, tốn hết một ngàn đồng để vào đọc truyện.

Sau đó anh liền phát hiện ra đây chính là một quyển tiểu thuyết cẩu huyết đến mức quá đáng, tam quan méo mó, đây thế mà lại là tiểu thuyết đam mỹ.

Giang Thầm mặt không biểu cảm, anh bỏ qua các tình tiết ngược tâm, chỉ xem những tình tiết có liên quan tới “Giang Thầm”, sau đó trở lại khung chat với nữ sinh ban nãy.

Giang Thầm định trả lời lại rằng: [Nếu tôi mà là Giang Thầm trong quyển tiểu thuyết kia, hiện tại tôi nên ở trong tù chứ không phải là ở trường học......]

Soạn tin nhắn xong lại xóa, xóa xong lại gõ lại, cuối cùng Giang Thầm rời khỏi khung chat.

Anh không nghĩ ra được, đến tột cùng thì anh giống “Giang Thầm” vô pháp vô thiên trong quyển tiểu thuyết kia ở điểm nào chứ?

Hắn ta hẹn hò dù là nam hay nữ đều được, đua xe, đánh nhau, điên cuồng thử những việc trái pháp luật, chẳng lẽ bởi vì hắn ta đối với mỗi người bạn gái đều là ân cần hỏi han, quan tâm săn sóc, vì vậy có thể làm lơ đối với những hành vi trái pháp luật của hắn ta sao?

Còn có hiện tại nữ sinh đều thích cái dáng vẻ như vậy sao?

Vai chính trong tiểu thuyết lại là người nhút nhát vô năng, không chỉ bị người ta bắt nạt mà còn là bị bắt nạt ngay trên đường, tra công cùng bằng hữu của tra công nhục nhã cậu, bắt cậu phải quỳ trên mảnh vỡ thủy tinh, đổ oan cho cậu tội ăn trộm bí mật thương nghiệp, cậu thế mà còn nuôi dạy chăm con cho tra công, trải qua những chuyện như vậy thế mà cậu vẫn còn tâm tâm niệm tra công, còn hy vọng tra công sẽ hồi tâm chuyển ý.

Giang Thầm không hề có lòng thương cảm đối với vai chính đáng thương này, tục ngữ có một câu nói rất hay, người đáng thương tất có chỗ đáng giận, bản thân vai chính có ngày hôm nay, đều do bản thân cậu tự mình chọn lựa, cũng không thể oán trách người khác được.

Anh xem lại một bình luận được bàn tán và thảo luận nhiều nhất trong mục bình luận, sau đó anh liền rời khỏi giao diện của quyển tiểu thuyết.

[Người dùng 48365972: Nồi nào úp vung nấy, tra công tiện thụ đúng là trời sinh một cặp.]

Ra khỏi phòng học, Giang Thầm lái xe ra khỏi trường, đi tới nơi đã hẹn từ trước gặp bạn bè.

Bạn bè tụ hội khó tránh khỏi uống chút rượu, Giang Thầm uống đến mức say chuếnh choáng, không muốn phiền tới bạn bè phải lo cho mình, anh tự mình đi đến góc sô pha ngồi nghỉ ngơi.

“Giang thiếu? Giang thiếu?”

Xuyên qua tiếng nhạc có giọng nói, Giang Thầm nghe được có người ở bên cạnh gọi tên anh.

Anh chậm rãi mở mắt ra, lọt vào tầm mắt là phòng tiếp khách tráng lệ huy hoàng, bức tranh bích họa sang trọng, đèn chùm thủy tinh lấp lánh trên trần nhà.

Căn phòng xa lạ, cùng với... bạn bè xa lạ.

Trên sô pha có mấy người ngồi, người thanh niên trong lòng ngực ôm mỹ nữ thấy Giang Thầm nhìn qua liền cười nói: “A Thầm, mới vừa uống mấy chén đã say rồi sao, như này không giống cậu chút nào.”

Giang Thầm nâng cánh tay lên, muốn xoa xoa giữa mày, người bên cạnh nhận thấy động tác của anh, liền thấp giọng nói: “Cậu mới xuống máy bay, mệt mỏi thì lên lầu nghỉ ngơi đi, không cần để ý tới bọn họ làm gì.”

“Đường tổng của chúng ta đau lòng sao.”

“A Tư, cậu có phải hay không đã quên rồi, đêm nay là bữa tiệc đón tiếp A Thầm?”

“Nhân vật chính đi rồi, chúng tôi phải làm sao bây giờ?”

Giang Thầm quay đầu lại, một chàng trai có vẻ ngoài thanh tú đang nhìn anh, tuy rằng người này cố gắng cật lực che giấu, nhưng Giang Thầm vẫn từ biểu tình của chàng trai này nhìn ra được chàng trai này đối với bản thân anh có chút lo lắng.