Chương 12

11 giờ mới rời giường, bữa sáng cũng không cần ăn, Giang Thầm trực tiếp về Quan Đình ăn cơm trưa.

Em họ Cố Lâm nghỉ hè ở nhà, mỗi ngày trừ bỏ gia sư tới nhà dạy học thì chính là ăn ăn uống uống rồi chơi game.

Cô bé giống như đặc biệt sợ Giang Thầm, nhưng lại đối với Giang Thầm đầy tò mò, cứ mỗi lần Giang Thầm xuống lầu, Cố Lâm đều sẽ một bên giả vờ chơi trò chơi, một bên lén nhìn Giang Thầm.

Giang Thầm vừa quay qua nhìn, cô bé liền hoang mang rối loạn chạy đi.

Trong lúc này, Đường Tư có gọi điện thoại cho Giang Thầm, Giang Thầm nhận điện thoại một lần, còn lại những lần khác gọi tới anh xem như không tồn tại.

Trong truyện có nói Đường Tư là một người vô tình, đối với người đi theo mình đã nhiều năm có thể nói đá liền đá, nhưng Giang Thầm cảm thấy Đường Tư rất phiền phức, cụ thể biểu hiện ở điểm hắn ta mỗi ngày đều sẽ gửi nhắn tin tới Giang Thầm.

Bằng hữu khác ban ngày hầu như phải đi làm, buổi tối mới có thời gian tới uống rượu, Giang Thầm cùng Minh Dục đi leo núi chụp lại phong cảnh thành phố Vân Giang.

Anh tùy tiện chụp một bức phong cảnh, không tới 30 giây Đường Tư đã like và bình luận.

Minh Dục nhướng mày, hiển nhiên cũng thấy được Đường Tư đã nhấn like và bình luận bài đăng của Giang Thầm.

Minh Dục: “A Thầm, cậu có cảm thấy A Tư gần đây rất kỳ quái không?”

“Kỳ quái chỗ nào?”

Giang Thầm tay giơ camera lên chụp ảnh, sắc mặt hờ hững.

“Cậu ta gần đây vẫn hay hỏi tôi về chuyện của cậu, các cậu có phải hay không đã cãi nhau?”

“Cậu ta nói như vậy với cậu?”

“Chuyện này không có, cậu ta chỉ nói cậu không nhận điện thoại của cậu ta, cũng không trả lời tin nhắn cậu ta gửi tới, khẳng định bởi vì chuyện lần trước nên tức giận cậu ta.”

Giang Thầm: “Cậu ta mỗi ngày gửi cho tôi một trăm tin nhắn, tôi đều phải trả lời lại hết sao?”

Minh Dục: “......”

Mỗi ngày gửi một trăm tin nhắn, thực sự nếu A Thầm không nể tình là bằng hữu thì nhất định A Thầm đã cho Đường Tư vào danh sách đen rồi.

Minh Dục nói sang chuyện khác: “Leo núi cả ngày rồi, buổi tối đi uống rượu thế nào?”

“Được.”

Giang Thầm càng ngày càng thích ứng cuộc sống của “Giang Thầm”.

Tám giờ tối, bắt đầu cuộc sống sinh hoạt về đêm.

Giang Thầm cùng với Minh Dục đi vào quán bar, đi về phía ghế lô, Nguyên Hi cùng Nhan Nhiên đã tới trước rồi, thấy Minh Dục và Giang Thầm tới hai người này liền chào hỏi.

“Minh Dục, A Thầm.”

Minh Dục nhìn bình rượu cùng chén rượu trên bàn, cười nói: “Chúng tôi còn chưa tới, hai người thế mà đã uống trước.”

Bốn người ngồi cùng nhau đánh bài một lát, sau đó giám đốc quán bar mang theo vài người đi vào, đều là mỹ nam mỹ nữ dung mạo trẻ tuổi, liếc mắt một cái xem qua là dáng vẻ thanh thuần sạch sẽ, nhìn có vẻ là sinh viên năm nhất đại học.

Bọn họ xếp thành hàng, hoặc là khẩn trương hoặc là ngượng ngùng, đứng bên ghế lô chờ mấy cậu ấm chọn lựa.

Giang Thầm chỉ nhìn thoáng qua rồi lãnh đạm ngồi uống rượu.

Nhan Nhiên dựa vào ghế sô pha, nhíu mày nói: “Như thế nào lại có nam?”

Tuy rằng những người bọn họ quen biết những người thích nam cũng không ít, nhưng Nhan Nhiên lại không thích kiểu này.

Giám đốc chạy nhanh tới giải thích: “Bọn họ đều là sinh viên, còn nhỏ tuổi hơn người,” hắn ta đem một nam sinh trong đó đẩy ra: “Nhan thiếu cậu nhìn xem, gương mặt này thật đẹp, thanh thanh thuần thuần, nhất định ngài sẽ thích.”

Nhan Nhiên kêu nam sinh kia tới chỗ mình, nam sinh vừa đi qua còn chưa có đứng vững đã bị một cổ sức mạnh kéo tới trên sô pha, một bàn tay cưỡng bách nâng cằm nam sinh kia lên.

Nam sinh kia sợ hãi nhìn Nhan Nhiên, Nhan Nhiên lạnh lùng nói: “Đã có bạn trai chưa?”

“Không có ạ.”

“Thế còn bạn gái thì sao?”

“Cũng không có.”

Nhan Nhiên vừa lòng buông nam sinh ra, kêu nam sinh rót rượu cho mình.

Nguyên Hi vừa thấy Nhan Nhiên muốn nam sinh, cũng đi theo muốn nam sinh, một nam sinh vừa nhút nhát vừa sợ sệt đi ra, trong ánh đèn mờ ảo, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch.

Vốn dĩ Giang Thầm đang đứng ngoài cuộc: “......”

Anh chậm rãi buông chén rượu, nhìn qua Nguyên Hi nói: “Người này tôi muốn, cậu chọn người khác đi.”

Không chỉ Nguyên Hi, ngay cả Minh Dục cũng sửng sốt một chút, A Thầm thế mà lại thích nam? Không phải thích nữ sinh váy trắng thanh thuần sao?

Nguyên Hi nhất nhanh đã phản ứng lại, cậu ta cười nói: “Tôi vốn dĩ cũng chỉ là tùy tiện chọn thôi, nếu A Thầm thích, thì tôi chọn người khác vậy.”

Lần này Nguyên Hi chọn chính là nữ sinh, nữ sinh này có eo nhỏ gọn, tóc vừa dài vừa thẳng, mặc váy trắng dài, sạch sẽ đến mức giống như hồ nước trong suốt, cô đi đến bên Nguyên Hi rồi ngồi xuống, nhìn Nguyên Hi một cái rồi ngượng ngùng cười.

Minh Dục cũng chọn một nữ sinh, nhìn nhìn qua nữ sinh tóc dài mặc váy trắng bên cạnh Nguyên Hi, rồi lại nghi hoặc nhìn qua Giang Thầm, nữ sinh bên cạnh Nguyên Hi vốn dĩ tưởng là người mà A Thầm sẽ chọn, đây không phải là dáng vẻ A Thầm thích sao?.

Nhưng A Thầm thế mà lại chọn một nam sinh, thực sự không thể tưởng tượng nổi.

Chẳng lẽ mấy năm nay ở nước ngoài, xu hướng giới tính của A Thầm đã thay đổi?

Diệp Thu Ninh đứng ở giữa ghế lô, tim đập rất nhanh, không phải là chờ mong mà là sợ hãi ánh mắt lạnh lẽo của Giang thiếu khi nhìn cậu, làm cho cậu có một loại cảm giác bản thân sẽ bị nhìn thấu.