Chương 11

Giang Thầm đang nghĩ ngợi, bỗng có một người bị đẩy lại chỗ anh, thiếu chút nữa làm đổ chén rượu trên tay anh. Giang Thầm phản xạ có điều kiện liền ôm lấy người bị đẩy lại đây, cúi đầu xuống vừa hay nhìn thấy, một khuôn mặt xinh đẹp nhút nhát lại sợ sệt, dưới ánh đèn mở ảo, sắc mặt cậu trắng bệch.

Giang Thầm: “......”

Một phút thất thần, vai chính ngốc liền nằm trong lòng anh.

Diệp Thu Ninh vốn rất sợ hãi, nhưng ngay lúc cậu nhìn thấy người ôm lấy mình là Giang thiếu, sợ hãi trong lòng liền tan thành mây khói.

Cậu chớp chớp mắt: “Giang thiếu?”

Giang thiếu như thế nào lại ở chỗ này? Nhưng cẩn thận nghĩ lại, Giang thiếu là nam nhân, anh tự nhiên cũng sẽ có nhu cầu, Diệp Thu Ninh liền không nghĩ tới nữa.

Giang Thầm vẻ mặt lãnh đạm, anh đặt ly rượu xuống, nhìn Diệp Thu Ninh.

“Sao lại thế này?”

Diệp Thu Ninh nhìn vị khách bên cạnh đã say khướt, do dự một chút rồi lắc đầu nói: “Là em không cẩn thận tự ngã,” cậu nhìn về phía Giang Thầm: “Giang thiếu, ngài là đi một mình sao?”

“Bằng hữu ở bên trong.”

Vai chính ngốc nhìn qua là biết cậu không biết nói dối, tự mình không cẩn thận ngã có thể ngã chính xác như vậy sao, ngã tới trong lòng ngực anh?

“Vậy em đi vào làm việc tiếp.”

Diệp Thu Ninh cắn môi, đi tới quầy bar, Giang Thầm không muốn đem lần ngoài ý này để ở trong lòng, cảm thấy thời gian không sai biệt lắm, liền đứng dậy quay về ghế lô.

Bên trong ghế lô, Minh Dục cuối cùng cũng không ở cùng mỹ nữ ban nãy cùng hắn ta hôn môi, nhưng lại nhiều thêm vài người, nhìn qua đây đều là những gương mặt trong buổi tối tiếp phong yến “Giang Thầm” khi mới về nước.

“A Thầm, cậu cuối cùng đã trở lại, tôi còn tưởng rằng cậu ngại nơi này buồn chán, nên đã trở về rồi.”

Minh Dục đem nữ nhân trong lòng ngực đuổi qua một bên, ngẩng đầu cười nói.

Vừa hay có thêm vài người tới.

“Trò chơi này còn thiếu mỗi cậu thôi đấy, A Thầm cậu mau tới đây.”

“Chúng ta khó lắm mới có dịp hội tụ như này, đêm nay quyết không say không về.”

“Ngày mai còn phải đi làm, chơi thì có thể, còn say thì để lần khác vậy.”

Giang Thầm đi qua, lúc ngồi xuống anh phát hiện bản thân mình cũng không có ngạc nhiên khi những người khác đã đến, sinh hoạt của “Giang Thầm” chính là như vậy, thời điểm học tập sẽ học tập, thời điểm chơi sẽ liều mạng chơi.

Trên bàn tiệc trừ bỏ rượu còn có đầy lá bài, Giang Thầm sắc mặt bất biến, rõ ràng chưa có chơi qua, nhưng bài vừa tới tay, anh liền tự nhiên mà biết nên chơi như thế nào.

Thời điểm trò chơi kết thúc, bằng hữu đã không mở nổi mắt, bọn họ đi tới khách sạn đối diện đường cái thuê phòng ngủ lại, chào hỏi Minh Dục và Giang Thầm xong sau đó đi thang máy lên trên lầu đi ngủ.

Đêm đã muộn, trời quang mây tạnh có vô vàn ngôi sao sáng lấp lánh, thành thị ồn ào náo động giờ phút này lại trở nên an tĩnh.

Minh Dục cùng Giang Thầm đứng ở cửa khách sạn, một chiếc xe lái tới trước mặt bọ họ, Minh Dục bước tới chiếc xe, trước khi đi cậu ta quay lại nói: “Hiện tại trở Quan Đình sẽ quá muộn, cậu tới chỗ tôi ngủ một giấc, thế nào?”

Giang Thầm: “Không cần, tôi có nhà ở gần đây.”

Hai người từng người gọi người lái xe thay, hai chiếc xe đi về hai hướng khác nhau.

Hôm nay Giang Thầm không lái chiếc xe thể thao màu đỏ, mà là xe hơi bình thường, Giang Thầm không có xem tên hãng, chỉ tùy tiện chọn một chiếc.

Mà chính là chiếc xe này làm người lái xe thay sợ tới mức thiếu chút nữa quay đầu bỏ chạy.

“Ngài, ngài,... nếu không thì ngài gọi người khác đi, xe này của ngài tôi không dám lái.”

Chiếc xe này hơn một ngàn vạn, vạn nhất khi lái xe gặp vấn đề đâm hỏng xe, bán bản thân đi cũng không đủ để bồi thường.

Giang Thầm cũng không có uống nhiều rượu, nhưng uống rượu xong lại cảm thấy không được thoải mái lắm, anh liền nói: “Nếu đâm hỏng tôi tự chịu.”

Nghe xong câu này người lái xe thay mới dám lên xe, hơn hai mươi phút sau, xe chạy tới một tiểu khu, người lái xe thay nhìn thoáng qua bên ngoài cửa sổ xe, đệ nhất biệt thự cao cấp ở thành phố Vân Giang, tức khắc không dám nhìn tiếp.

Giang Thầm đi thang máy lên lầu, dọc theo đường đi không hề gặp được người nào, ở nơi này mỗi hộ gia đình sẽ ở một tầng, khả năng gặp được người quen quả thật là có chút khó, tuy rằng Giang Thầm ở chỗ này cũng không người quen.

Diện tích căn nhà ước tính khoảng 600 mét vuông, lớn đến mức vượt xa tưởng tượng, nhưng đồ đạc lại rất ít, vừa nhìn liền biết là không có ai ở.

Cũng may người ở Quan Đình cứ cách hai ngày sẽ tới quét tước một lần, bằng không thì thật đúng là không có người ở.

Giang Thầm tắm rửa qua liền lên giường đi ngủ, hiện tại là 3 giờ sáng, đã vượt xa thời gian ngày thường anh nghỉ ngơi.

Ngày hôm sau khi Giang Thầm tỉnh lại anh nhìn thời gian đã là giữa trưa, 11 giờ, vội vàng đi rửa mặt.

Di động có mấy cuộc gọi nhỡ, là mợ cùng cậu Cố Sâm gọi tới, anh vừa uống nước gọi điện thoại lại cho cậu Cố Sâm sau đó là gọi điện thoại lại cho mợ.

Có lẽ là bị “Giang Thầm” ảnh hưởng tới, có lẽ là anh còn chưa quen cảm giác bản thân có cậu mợ, đêm qua anh quên mất gọi điện thoại thông báo cho người ở Quan Đình.