Chương 7 – 2: Cách ra khỏi đảo

Trên đảo có người chứng minh vẫn có cách ra ngoài, không thể nào tất cả người ở đây đều xui xẻo bị đưa tới trên này. Chứng cứ lớn nhất chính là căn biệt thự, không có người có kỹ thuật xây dựng lên, căn bản nó sẽ không tồn tại.

Đột nhiên sau lưng phát ra tiếng bước chân, Đào Nhân Nhân quay đầu lại nhìn, là Á Lạp Đức.

“Xin chào.” Nụ cười tươi rói trên mặt hắn giống như một lớp mặt nạ.

Đào Nhân Nhân không để ý đến hắn, chỉ nhìn thoáng qua rồi lại nằm trở về. Đối với người đàn ông này cô hoàn toàn không có hứng thú, nhưng nếu hắn nguyện ý nói ra một ít chuyện gì đó, cô cũng không phải không thể nói chuyện với hắn.

Thấy cô không để ý tới mình, Á Lạp Đức tới bên cạnh, nói: “Là thứ gì đã chọc giận tiểu thư mỹ lệ?”

Đào Nhân Nhân trầm mặc, người này nhất định phải nói năng ngọt xớt đến vậy sao? Cô xoay người sang chỗ khác không nhìn, làm bộ muốn ngủ để hắn không tiếp tục quấy rầy.

Á Lạp Đức bám riết không tha: “Cô không muốn biết tôi cùng Y Lạc Lai làm gì trong phòng sao?”

Cô vẫn không đáp lại, chắc chắn không thể là làʍ t̠ìиɦ.

“Hoặc là nói, em có muốn biết cách rời khỏi đây không?”

“Anh nói cái gì?” Nghe có vẻ như nói giỡn, nhưng chỉ cần có một phần vạn khả năng cũng đã đủ khiến cô kinh ngạc mà thốt thành tiếng.

Cô xoay người muốn nhìn, lại không nghĩ tới cổ sẽ chạm vào môi hắn, hắn đứng cách cô quá gần.

“Thơm quá.” Thật muốn ăn cô ngay bây giờ. Á Lạp Đức say mê mυ"ŧ nhẹ cổ cô, hút lấy hương khí trên người cô, hai tay chống lấy hai bên ghế, gắt gao khóa cô vào trong ngực mình.

Đôi mắt màu đen chăm chú nhìn cô, khoảng cách gần tới mức Đào Nhân Nhân có thể thấy ảnh ngược của mình trong đôi mắt hắn.

“Buông tôi ra.” Đào Nhân Nhân giãy giụa hết sức.

“Đừng nhúc nhích.” Người đàn ông bắt lấy hai tay lộn xộn, “Chẳng lẽ em không muốn biết cách ra khỏi đảo sao? Hay là em cho rằng Y Lạc Lai sẽ nói cho em biết?”

Đào Nhân Nhân căm giận nhìn hắn, nói: “Tôi mới chỉ gặp anh một lần, vì sao tôi phải tin tưởng anh mà không phải Y Lạc Lai? Lỡ đâu anh chỉ thuận miệng tới lừa tôi? Anh không khỏi quá tự tin rồi đấy!”

“Em thật đúng là ngây thơ đáng yêu.” Á Lạp Đức cười nói bên tai cô, cắn cắn vành tai nho nhỏ, “Bởi vì tôi với em là đồng loại, không lẽ em còn cho rằng Y Lạc Lai là con người sao?”

“Anh…anh có ý gì?”

“Ý trên mặt chữ. Bằng không em cho rằng tôi tới đây làm gì?”

“Không phải anh là bạn tốt của anh ấy ư? Vì sao còn muốn nói với tôi việc này?”

“Bởi vì tôi coi trọng em. Em rất xinh đẹp, tôi thích.” Á Lạp Đức nghiền ngẫm đáp lại, “Quan hệ của tôi với hắn bất quá hời hợt mà thôi, nhưng quan hệ của tôi với em có thể tiến thêm một bước.”

“Làʍ t̠ìиɦ với tôi một lần tôi sẽ nói biện pháp rời khỏi đảo cho em.” Những lời này tựa như ma quỷ, trực tiếp tiêu diệt một nửa ảo tưởng về nhà của Đào Nhân Nhân.

“Anh!” Cô giãy giụa, quá nhiều tin tức đổ về khiến đại não hỗn loạn. Cô không cho rằng người trước mặt là đối tượng cô có thể tin tưởng, nhưng lại vô cùng muốn câu trả lời từ hắn.

“Làm một lần đã có thể trở lại xã hội hiện đại em muốn, đây không phải một cuộc mua bán kiếm không ít lời sao?”

“Làm sao tôi tin được lời anh là thật hay giả? Tôi muốn xem chứng cứ.”

“Chứng cứ là cái này.” Á Lạp Đức lấy một thứ hình chữ nhật từ trong túi áo, là điện thoại.

Đào Nhân Nhân đưa tay muốn lấy nhưng lại bị hắn lấy trở về: “Thục nữ phải biết lễ nghi, hẳn là em đã tin rồi.”

Vẻ ngoài của chiếc điện thoại không hợp với kiến trúc Trung cổ trên đảo này, dường như nó thật sự không chỉ là đồ trưng bày.

“Chỉ là một chiếc điện thoại không chứng minh được gì. Muốn rời khỏi đảo cần có phương tiện giao thông, nhưng căn bản tôi không thấy bóng dáng một người ngoài bãi biển.”

“Ba tháng sẽ có một con thuyền đi tới đây, nhưng bọn họ không ở bãi biển này mà ở bãi biển bên kia. Y Lạc Lai muốn giữ em lại bên cạnh nên đương nhiên sẽ không cho em thấy dấu chân người trên biển. Chẳng lẽ em không cảm thấy kỳ quái vì sao căn biệt thự này không liên quan tới cánh rừng bên kia? Cũng không thắc mắc đồ ăn đồ dùng của em từ đâu đến?”

Á Lạp Đức tới gần cô, đè thấp giọng nói: “Tôi biết em cũng thắc mắc, nhưng Y Lạc Lai cái gì cũng không nói với em. Bởi vì hắn không phải con người mà là nhân xà, mục đích của hắn là ăn thịt em.”

Đào Nhân Nhân sợ hãi đẩy hắn ra, hô: “Anh nói dối, tôi không tin!” Người biến thành rắn là trò đùa gì vậy? Cô cũng không phải Hứa Tiên, chỗ này cũng không phải trong tiểu thuyết Bạch xà truyện mà là ở một hòn đảo nhỏ xa xã hội hiện đại một chút thôi, mặc dù bị đưa tới nơi xa con người sinh sống, nhưng cô vẫn muốn sống theo chủ nghĩa duy vật Marx.

“Tin hay không tùy em, đi nhìn một cái không phải sẽ biết ư.” Không màng cô giãy giụa, hắn mạnh mẽ kéo cô vào biệt thự.

Đào Nhân Nhân thất tha thất thểu bước từng bước, thế giới quan bị đánh vỡ làm cô không kịp tiếp thu.

Cửa phòng Y Lạc Lai hơi khép lại, để hở một khe hở nhỏ.

Á Lạp Đức đè lên cơ thể cô, cưỡng ép cô nhìn vào, hai tay hắn che kín miệng đối phương, nhẹ giọng nói: “Đừng kêu lớn quá, đánh thức hắn sẽ không tốt đâu.”

Đào Nhân Nhân nhìn thấy một con rắn trắng cuộn tròn lại trên giường, tựa hồ nó đang nghỉ ngơi, hai mắt nhắm chặt lại. Nếu những gì trước mắt đều là thật, như vậy đôi mắt của nó hẳn là màu xám giống Y Lạc Lai.