Chương 40: Sỉ Nhục

Ngày hôm sau, Lạc Kỳ đưa đóa Huyền Âm Linh Hoa cho Dương Hiểu Hoa rồi cậu liền bắt đầu bé quan dài hạn.

Không biết đã qua bao lâu, Lạc Kỳ nhận được truyền âm của Mai Trưởng Lão hỏi cậu có muốn đến Bắc Hoa Cảnh tham dự Thiên Long Thương Hội đấu giá không.

Thiên Long Thương Hội cái này Lạc Kỳ biết, nó là một trong những thương hội lơn nhất Bắc Vực, ở mỗi Phủ năm năm một lần thương hội sẽ tổ chức một cuộc đại đấu giá, địa điểm sẽ luân phiên giữa các thành trì.

Thấy cũng không có việc gì, với lại cậu cũng gặp bình cảnh nên Lạc Kỳ liền quyết định muốn đi ra ngoài một chuyến, nhân tiện đấu giá một bộ Mộc công pháp cho mẫu thân luôn.

Không ngờ tới, lần này đi lại có đến hai vị Nguyên Anh Thái Thượng Trưởng lão, mười vị Kết Đan trưởng lão và mười mấy vị đệ tử hạch tâm.

Lên phi thuyền, Mai Trưởng Lão mới giải thích cho Lạc Kỳ nghe, mỗi lần đấu giá diễn ra đều sẽ xuất hiện tình trạng cướp bóc khi ra về, nên phải có Nguyên Anh đại năng dẫn đội thì mới an toàn.

Địa điểm tổ chức đấu giá lần này là Vân Mộng Thành ở Bắc Hoa Cảnh. Thành trì này lệ thuộc vào Vân Mộng Cốc, một ngũ phẩm tông môn rất có tiếng tăm. Tuy Vân Mộng Cốc chỉ là ngũ phẩm tông môn nhưng xét về lực ảnh hưởng thì không hề thua kém tứ phẩm Cửu Minh Tông, vì nó là tông môn duy nhất ở Phủ này lấy Đan và Độc làm chủ tu.

Đúng vậy, Vân Mộng Cốc có hai phân đường là Đan Đường và Độc Đường. Như tên gọi Đan Đường phụ trách luyện đan, vị Lục phẩm Đan sư duy nhất của Cửu Minh Phủ cũng chính là Đường Chủ của Đan Đường. Còn Độc Đường chủ tu độc thuật, đây cũng là nguồn vũ lực chính để bảo vệ cốc.

Qua mấy chục ngày, đoàn người cũng đã đến được Vân Mộng Thành, không hổ là thành trị phụ thuộc ngũ phẩm tông môn ở đây thật sự rất nhộn nhịp và xa hoa.

Vì chưa đến ngày diễn ra đấu giá nên mọi người đã thuê một tòa trang viên để ở tạm.

Sáng hôm sau đám đệ tử như Lạc Kỳ mới bắt đầu đi dạo xung quanh thành. Lạc Kỳ thấy đã có rất nhiều tông môn đã đến đây rồi, nhưng đa phần chỉ là các tông phái nhỏ từ thất cấp trở xuống.

Đi tham quan đến trưa, đám người của Lạc Kỳ mới bước vào một tửu quán dùng bữa. Đột nhiên, khi Lạc Kỳ vừa định chạm vào cái ly trên bàn thì vòng tay San Hô bổng phát sáng lên.

Nhìn lại thì thấy mấy đệ tử khác đều đã bị trúng độc hết rồi. Lúc này một người thanh niên ăn mặc bạch y có thêu hình một lò luyện đan bên cánh tay mới cười hì hì đi đến.

"Thật ngại quá, tại hạ là đệ tử Vân Mộng Cốc, sư đệ vì lở tay mới hạ độc các vị không hề có ý xấu gì.

Ở đây tại hạ thây mặt sư đệ xin lỗi các vị.

Đây là giải dược mong các vị thông cảm".

Hắn chưa kịp nói hết câu, thì một người thanh niên khác ăn mặc y phục màu xanh đã chen vào:

"Vạn Kỳ Nhân ngươi đừng có giả bộ đạo đức nữa, cứ nói thẳng là tông môn nhiệm vụ muốn chúng ta vừa hạ độc, vừa giải cho bọn chúng đi. Đám nhà quê này dám làm gì chúng ta"

Nghe tên thanh y nói mà Lạc Kỳ tức xanh mặt, đây chính là nổi nhục của những tiểu tông phái bị người khác lăng mạ mà không dám nói gì. Không phải là Lạc Kỳ sợ hai người bọn chúng, chỉ là tông môn còn ở đó, ra mặt đắc tội với bọn họ chỉ rước thêm phiền phức cho tông môn mà thôi.

Được một cái là tên bạch y tên Vạn Kỳ Nhân ấy sau khi giải độc cho đám người Lạc Kỳ thì đã xin lỗi, giải thích mấy lần.

"Ngươi không trúng độc" đột nhiên tên thanh y nhìn Lạc Kỳ nói.

Không thèm nhìn hắn ta, Lạc Kỳ định dẫn đoàn người trở về thì tên đó lại đưa tay ra cản cậu lại.

"Bây giờ ta cho ngươi hai lựa chọn, một là để ta hạ độc lại lần nữa, còn hai là ngươi phải chết" hắn nói chuyện ra vẻ bố thí, cứ như mạng của Lạc Kỳ không đáng một đồng vậy.

"Thôi mà An An, để bọn họ đi đi" Vạn Kỳ Nhân kéo tay tên thanh y lại, nhường đường cho đám người Lạc Kỳ đi qua.

"Hừ, coi như ta từ bi giữ lại mạng chó của ngươi" tên thanh y kêu là An An còn bồi thêm một câu.

Nghe câu đó, Lạc Kỳ đã có chút nhịn không được định xuất kiếm gϊếŧ hắn rồi, nhưng Hoàng Tiểu Thúy đã nhanh tay hơn chụp cậu lại, nhìn cậu lắc đầu.

Trên đường đi về hai tay của Lạc Kỳ đều nắm thành đấm giấu trong tay áo. Nổi nhục hôm nay nhất định cậu sẽ trả gắp trăm ngàn lần.

Qua mấy ngày, đấu giá hội cũng chính thức bắt đầu. Đúng là đại đấu giá, ở đây Lạc Kỳ gặp đủ loại tông phái, nhưng có một điểm chung là tông môn nào cũng có Nguyên Anh đại năng dẫn đội a.

Trong thời gian diễn ra buổi đấu giá, rất nhiều vật phẩm muôn hình muôn dạng đã được người đấu giá mang đi. Có cả Địa cấp công pháp, Trung cấp Pháp khí nữa, những thứ này cũng đem ra đấu giá đúng là làm cho Lạc Kỳ mở rộng tầm mắt rất nhiều.

Cuối cùng, Lạc Kỳ cũng đã đạt thành mục tiêu đấu giá hai quyển Mộc hệ Huyền cấp hạ phẩm công pháp và pháp thuật cho mẹ mình, hai thứ này cũng lấy đi gần hết tài sản của Lạc Kỳ rồi.

"Ầm...rầm..." đột nhiên một tiếng "ầm.." vang vọng cả thành.

"Chẳng lẽ có bảo vật xuất thế" mọi người xung quanh đều xôn xao bàn tán.

Không chịu lạc hậu, đoàn người của Thủy Tinh Cung rất nhanh cũng đi đến nơi phát ra tiếng động lớn lúc nãy.

Đến nơi, bên ngoài nơi này đã bị phủ một tầng kết giới xám, không thể nhìn thấy cái gì bên trong hết.

"Đây chắc hẳn là Bạch gia trang mấy trăm năm trước đột nhiên biến mất a" một vị trưởng lão của Vân Mộng Cốc mở miệng.

Đứng nghe những người xung quanh bàn luận, Lạc Kỳ cũng biết sơ sơ về nơi này.

Bạch gia trang là một gia tộc cực lớn của Vân Mộng Thành, trong gia tộc có một vị lão tổ là Thái Thượng Trưởng Lão của Vân Mộng Cốc. Nhưng không biết vì sao mấy trăm năm trước cả gia trang lại đột nhiên biến mất như chưa từng tồn tại, lão tổ của Bạch gia cũng đã đến xem xét nhiều lần nhưng không có kết quả.

Không lâu sau, những người có mặt ở đây đã kéo lũ lượt đi vào trong tìm kiếm cơ duyên. Nhưng mà chỉ có Trúc Cơ Kỳ tu sĩ mới vào được, còn những người có tu vi cao hơn đều sẽ bị chặn lại ở ngoài kết giới, làm cách nào cũng không vào được.

Ở bên này Thủy Tinh Cung cũng đang thảo luận xem ai đi vào đó, sau một hồi đưa ra quyết định chỉ cho phép đệ tử Trúc Cơ hậu kỳ mới được đi vào trong. Dù sao tòa sơn trang này mới xuất thế, không ai biết có nguy hiểm gì bên trong hay không.

Vừa xuyên qua kết giới, đập ngay vào mắt Lạc Kỳ là một khung cảnh hoang tàn đến đáng sợ, những tòa nhà bị sụp đổ loang lổ vết tích thời gian. Bao chùm lấy sơn trang là một màu xám khói huyền bí, từng cơn gió rít qua nghe như tiếng ai đang khóc than vậy.

"Ngươi có thấy tiểu thiếu gia không?" Đột nhiên, có một giọng nói từ phía sau Lạc Kỳ truyền lại.

Lạc Kỳ hết hồn quay lại chưởng một cái về người đó, chỉ thấy thân thể của hắn ta vốn đã bị đánh vở ra từ từ được tụ lại.

"Ngươi có thấy tiểu thiếu gia không?" Hắn lại hỏi câu đó. Bây giờ Lạc Kỳ mới nhìn kỷ, người này hai mắt vô hồn, thân thể bị một vòng ám khí quay quanh.

Đảo mắt nhìn lại đằng xa Lạc Kỳ thấy có nhiều người cũng giống như tên này, đi lửng thững miệng thì cứ nói một cậu:

"Đi tìm tiểu thiếu gia, đi tìm tiểu thiếu gia".

"Ngươi có thấy tiểu thiếu gia không?" Tên đứng trước mặt Lạc Kỳ lại hỏi.

Thấy Lạc Kỳ lắc đầu tên này mới bỏ đi về hướng có người khác, miệng lại lầm bầm:

"Đi tìm tiểu thiếu gia, đi tìm tiểu thiếu gia"

Nơi này thật đáng sợ a....