Chương 39: Hỏi Tội

Mấy hôm gần đây, đột nhiên Lạc Kỳ nhận ra Bảo Nhi ngủ nhiều hơn trước rất nhiều, cậu đã mang nó đi tìm Đan Sư nhưng cũng không tìm ra được lý do, nên điều này làm cho Lạc Kỳ rất lo lắng.

Hôm nay, khi đang ngồi nhìn Bảo Nhi ngủ thì đột nhiên Mai Trưởng Lão lại truyền âm gọi Lạc Kỳ đi đến chính điện.

Chính điện bây giờ ngồi trên cùng là Cung Chủ cùng một ít trưởng lão, Mai Trưởng Lão cũng đang có mặt ở đây, còn hai bên lại là người của Huyền Thiên Tông và Xích Quỷ Tông.

"Đệ tử xin ra mắt Cung Chủ và các vị trưởng lão" vừa đi vào cậu đã lễ độ chào hỏi, nhưng người của hai tông kia lại chẳng lọt vào mắt cậu.

"Lạc Kỳ, người của hai tông đây nghi ngờ ngươi gϊếŧ chết đệ tử của họ, nên đến đây đòi công đạo đấy" Cung Chủ nói rất nhẹ nhàng nhưng Lạc Kỳ vẫn nhận ra sự khinh bỉ trong đó.

"Đệ tử không biết chuyện này, với lại mấy tháng nay đệ tử không hề bước ra khỏi cung" Lạc Kỳ rất bình tĩnh đáp lại.

"Hừ, nếu vậy tại sao những đệ tử chết đều là những người ngày đó đối nghịch với ngươi ở Đoạt Hồn Lâm" một tên Kết Đan của Huyền Thiên Tông lập tức lên tiếng chất vấn.

"Sao ta biết được, ông đi hỏi mấy tên đệ tử đã chết của mình ấy" Lạc Kỳ châm chọc đáp lại.

"Hồ ngôn loạn ngữ..." ông ta chưa kịp nói hết, thì đã có một bàn tay ra hiệu cho ông ta ngừng lại.

Chủ nhân của bàn tay ấy là một ông lão, xem chừng chính là người có bối phận cao nhất của Huyền Thiên Tông ở đây rồi.

"Trần Cung Chủ, lần này Huyền Thiên Tông và Xích Quỷ Tông không chỉ có đệ tử chết mà có cả Kết Đan trưởng lão. Nhưng khi điều tra, manh mối đều có liên quan đến đệ tử quý tông, nên chúng ta mới mạn phép đến đây hỏi cho rõ ràng sự việc" ông lão này nói chuyện dể nghe hơn rất nhiều.

"Ta hiểu được cách làm của hai tông, nhưng Lạc Kỳ nói chưa hề ra khỏi cung trong mấy tháng nay và điều này cũng có rất nhiều người làm chứng" Cung Chủ nói chuyện vẫn nhẹ nhàng như vậy.

Nhưng bà như vậy càng khiến cho đám người kia được nước tiến tới.

"Vậy là Trần Cung Chủ muốn bao che cho hắn" lúc này, một người phụ nữ bên phía Xích Quỷ Tông đã đập bàn đứng lên mở miệng.

"Các ngươi không bằng, không chứng muốn kết tội đệ tử của bản cung, ta còn chưa nói bây giờ còn muốn quy chụp bản Cung Chủ là có ý gì" ánh mắt và lời nói của Cung Chủ đã thây đổi vô cùng sắt nhọn, bây giờ bà mới ra dáng một cung chi chủ, trấn nhíp xung quanh.

Khi người phụ nữ bên phía Xích Quỷ Tông còn muốn nói gì nữa, thì đột nhiên Truyền Âm Phù của bà ta rung lên. Không biết bên kia nói cái gì, mà sắc mặt của bà ta nhìn Lạc Kỳ đầy vẻ kiên kỵ, rồi sau đó bà ta đã ra lệnh cho người của mình đi về ngay lập tức.

Tiếp sau bà ta, ông lão bên phía Huyền Thiên Tông cũng giống vậy. Ông ta nhận một tin tức xong rồi cũng vội vả ra về. Để lại đám người Thủy Tinh Cung vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra.Lạc Kỳ mang theo nghi hoặc trở về thì thấy Bảo Nhi đã thức rồi.

"Lạc ca ca tối nay Bảo Nhi phải đi rồi" Bảo Nhi vừa thấy cậu liền nói mà như sắp khóc đến nơi vậy.

Lạc Kỳ cũng rất bất ngờ, nhớ lại ngày đó Bảo Nhi nói có cha nhưng cậu vẫn không nghĩ chuyện đó là thật, dù sao Bảo Nhi là Thi Quỷ không phải nhân loại a.

Rồi màng đêm cũng bao phủ cả bầu trời, Bảo Nhi kéo tay Lạc Kỳ dẫn cậu đi ra khỏi Thủy Tinh Cung. Đến một cánh rừng nhỏ ở đó đã có một người thanh niên đang đứng đợi.

"Cha cha, Bảo Nhi đến rồi" thấy người thanh niên đó Bảo Nhi vui mừng chạy lại cho người đó ôm mình lên, trong vòng tay người đó cậu bé cười sặc sặc rất hạnh phúc.

Tuy Lạc Kỳ chỉ gặp những người có tu vi Nguyên Anh là cao nhất, nhưng linh cảm của cậu cho biết người thanh niên đứng trước mặt cậu bây giờ tu vi đã vượt qua khỏi Nguyên Anh Kỳ.

"Vãn bối ra mắt tiền bối" Lạc Kỳ lễ phép chấp tay hành lễ.

"Ừ, ta cũng nên cảm ơn ngươi đã chăm sóc Bảo Nhi trong suốt thời gian qua" người thanh niên nhìn Lạc Kỳ nhẹ nhàng nói.

Dù không biết vì sao nhưng Lạc Kỳ dám khẳng định với tu vi của người thanh niên này không thể nào để lạc Bảo Nhi được, có lẽ...là hắn cố ý.

"Lần này ta để Bảo Nhi ra ngoài một mình là để tìm vài vị bằng hữu thật lòng với nó. Nếu hôm đó ngươi không cứu Bảo Nhi thì những người ở đó cũng đừng mong sống sót" hắn nói rất nhẹ nhàng, nhưng lại vô cùng bá đạo.

Xem ra, Lạc Kỳ đã đoán đúng rồi.

Bảo Nhi là niềm sống của hắn, hắn sẽ không bao giờ để cho ai gây tổn thương cho thằng bé, dù chỉ là một sợi tóc.

"À, là chúng ta đã gây ra bất lợi cho ngươi, nhưng ngươi yên tâm bọn chúng đã bị ta cảnh cáo không dám tìm ngươi gây phiền phức nữa đâu"

Nghe cha của Bảo Nhi nói Lạc Kỳ mới nhớ lại chuyện lúc chiều người của hai tông đột ngột bỏ về, thì ra là do ông ta giúp đỡ.

Sau đó, cha của Bảo Nhi đã đưa cho Lạc Kỳ một đóa hoa và một bình đan dược coi như trả ơn cậu và Dương Hiểu Hoa. Đóa hoa đó Lạc Kỳ nhận ra là Huyền Âm Linh hoa, Dương Hiểu Hoa mà phục dụng nó sẽ rút ngắn được mấy năm tu luyện a.

"Cha cha, chúng ta ở lại đây được không. Bảo Nhi không muốn xa Lạc ca ca với Dương tỷ tỷ a" Bảo Nhi vùi đầu vào ngực của cha mình khóc nói.

"Bảo Nhi ngoan, đợi vài năm nữa cha trị hết bệnh cho Bảo Nhi sẽ dẫn con đến đây thăm các ca ca, tỷ tỷ, được không"

Tuy nói vậy nhưng hắn cũng không biết bao giờ bệnh này của Bảo Nhi mới hết. Một năm mười hai tháng Bảo Nhi phải ngủ năm tháng để áp chế, nếu không cậu bé sẽ đau đớn cho đến chết.

Rồi lúc chia xa cũng đã đến...

"Lạc ca ca, huynh rãnh đến Cấm Ngục Tông thăm Bảo Nhi nha. Bảo Nhi phải đi rồi" Bảo Nhi vẫn còn luyến tiếc nơi này rất nhiều.

Đột nhiên, vừa đi được vài bước người thanh niên quay lại quăng cho Lạc Kỳ một mảnh ngọc bội có chữ Khiêm, nói là nó sẽ cho cậu một cơ duyên lớn, sau đó mới thật sự biến mất.