Chương 41: Nhanh Chóng Trả Thù

Đi vào bên trong, Lạc Kỳ đột nhiên nghe có tiếng người hét lên, sau đó là tiếng đánh nhau đã truyền đến. Chạy tới nhìn, thì cậu đã thấy một đám người đang vây công một gốc Ma Thụ, nhưng gốc Ma Thụ này cũng rất cường đại, từng phiến lá, rể cây của nó thỉnh thoảng lại đâm chết một người.

Còn ở xa xa đằng kia, Lạc Kỳ lại thấy một đám người bị vây khốn bởi một vườn Ma Hoa.

"Không lẽ toàn bộ nơi này đã bị Ma Hóa hết rồi sao" Lạc Kỳ thầm nghĩ.

Vượt qua khuôn viên bên ngoài, Lạc Kỳ mới đi vào khu nhà chính. Cảnh tượng nơi này cũng hoang tàn không kém, những Nhân Loại bị Ma Hóa cũng đông hơn rất nhiều.

Nhưng bọn chúng vẫn đi khắp nơi để tìm kiếm "Tiểu thiếu gia" gì đó, thỉnh thoảng có vài tên thấy Lạc Kỳ liền chạy đến hỏi.

"Hay lắm, ông trời có mắt lại cho ta gặp được ngươi" khi Lạc Kỳ đi vào một hẻm nhỏ, thì bổng phía sau có tiếng người ngạo nghễ nói vọng tới.

"Ngươi đi chết đi" thì ra là tên thanh y tên An An mấy hôm trước đã sỉ nhục Lạc Kỳ. Lần này như sợ Lạc Kỳ chạy trốn, vừa gặp mặt hắn đã tung ra sát chiêu muốn gϊếŧ Lạc Kỳ liền.

"Phốt..." nhưng đổi lại không hề nói một lời, thanh kiếm của Lạc Kỳ đã đâm xuyên tim tên An An.

Hắn mở to mắt không dám tin tưởng.

"Ngươi...không trúng... độc" trước khi chết hắn vẫn không dám tin tưởng.

Lắc lắc vòng tay San Hô Tím, Lạc Kỳ bồi thêm một kiếm tiễn hắn về địa ngục trong trạng thái uất ức.

"Không..." lại là một tiếng hét đau đớn vang lên.

Lần này lại là tên Vạn Kỳ Nhân, hắn nhanh chân chạy lại ôm xác tên An An vừa mới chết vào lòng mình.

"Ngươi lấy oán trả ơn, lần trước ta đã giúp các ngươi, bây giờ ngươi lại gϊếŧ An An của ta" hắn hét vào mặt Lạc Kỳ trong phẩn nộ.

"Giúp, ngươi không xứng để nói chữ này. Hai người bọn ngươi lấy chúng ta ra làm chuột bạch thí nghiệm còn dám tự cho là đúng" Lạc Kỳ lạnh lùng nói.

"Đáng lẻ ra hôm đó ta phải để An An gϊếŧ hết bọn ngươi đi. Bọn ngươi là lũ súc sinh, ngươi đi chết đi" Vạn Kỳ Nhân bắt đầu nổi điên, hai tay hắn kết thành chưởng ấn đánh tới.

"Phốt..." lại một kiếm đâm thẳng tới, Lạc Kỳ lần thứ hai đã miểu sát một người nữa trong tích tắc.

"Nếu ngươi yêu hắn như vậy thì ta giúp ngươi đi tìm hắn" cậu lạnh lùng lên tiếng.

Đối với những kẻ ác độc luôn tự xem mình đúng như bọn chúng, thì cậu không cần thiết phải nương tay.

Bỏ lại hai các xác Lạc Kỳ tiếp tục đi về phía trước. Trả thù xong tâm trạng của cậu đã tốt hơn chút ít, nhưng cậu vẫn chưa thỏa mãn, cậu tự hứa với lòng sẽ đưa Thủy Tinh Cung trở thành một đại phái, để sẽ không bao giờ bị người ta ăn hϊếp nữa.

Đi hồi lâu Lạc Kỳ vào một căn phòng nhỏ, căn phòng này không lớn nhưng lại ít hư hao nhất trong các phòng còn lại.

Trong phòng có một chiếc giường đỏ như giường tân hôn, Lạc Kỳ đi đến thấy trên đó có một viên tinh thạch. Vừa chạm tay vào những hình ảnh như một cuốn phim bắt đầu chạy trong não bộ của Lạc Kỳ.

"Là Lưu Ảnh Tinh Thạch" chỉ nhớ được như vậy, não bộ của Lạc Kỳ đã bị chím trọn bởi các hình ảnh khác.

Cuốn phim bắt đầu từ một tình yêu đẹp, cô gái là tiểu thư của Bạch gia trang này, cao quý vô cùng người người mơ ước. Còn chàng trai đó chỉ là một tên gia nô thấp kém, không quyền không phú.

Hai người bọn họ lén lút yêu đương nhưng rất hạnh phúc, cho đến khi gia chủ Bạch gia ép gã cô gái cho một người quyền quý khác. Không chịu số mạng ép buộc hai người đã bỏ trốn.

Rồi hình ảnh bị lướt qua cho đến cảnh cô gái bị áp giải trở về trên tay còn ôm một đứa bé. Thì ra chàng trai ấy đã bị người của Bạch gia gϊếŧ chết khi vừa tìm gặp, còn đứa bé chính là kết tinh cho tình yêu của họ, nên dù bất cứ giá nào đi nữa cô gái vẫn nhất quyết không chịu giao nó ra.

Nhưng một cô gái làm sao có thể chống trội được với một bày lang sói, cuối cùng đứa bé đã bị mang đi, kèm theo đó là lời của Bạch Gia Chủ:

"Mang đi gϊếŧ".

Số phận nghiệt ngã, cô gái bị nhốt trong một căn phòng nhỏ chờ đến ngày gã đi. Trong căn phòng này đau đớn, phẩn nộ, tuyệt vọng đã thiêu đốt sinh mạng của cô.

Trước khi chết, cô đã nguyền rủa cả tòa Bạch gia trang này sống không được, chết không xong, phải tìm lại được đứa con trai đáng thương của mình.

Rồi từ bầu trời một vầng sáng đen chiếu gọi tái tạo lại sinh mạng cho cô gái, tu vi cô ta tăng vọt. Sau đó, cô ấy hét lên một tiếng cả tòa Bạch gia trang rộng lớn này đã bị bao phủ bởi hắc khí, hắc khí chui vào linh thứ của tất cả mọi người và phá hủy nó.

Đến đây cuốn phim cũng dừng lại, Lạc Kỳ trở về với hiện thực.

"Ngươi đã gặp con trai của ta" đột ngột có tiếng người từ phía sau.

Lạc Kỳ nhanh tay chưởng về phía sau một cái nhưng chưởng lực đã bị cô gái phía sau dể dàng phá giải.

"Ta nhận ra khí tức của con trai ta, ngươi đã từng gặp nó rồi sao" tuy cô gái sau lưng cũng bị hắc khí bao phủ nhưng tâm trí lại không tổn hại gì

Nhớ đến đoạn hình ảnh mình nhìn thấy Lạc Kỳ biết người này chính là cô gái ấy.

"Thưa tiền bối, vãn bối không biết tiểu nhi là ai" Lạc Kỳ lễ phép nói.

Nhưng một hình ảnh lóe lên trong đầu Lạc Kỳ, cậu lây mãnh ngọc bội có chữ Khiêm mà ngày trước cha của Bảo Nhi cho mình ra, đưa đến trước mặt cô gái.

"Có phải đây là của tiểu nhi?"

"Đúng vậy, mãnh ngọc bội này của phu quân, phu quân họ Khiêm, nó đã được đeo lên người của con ta khi vừa trào đời, đúng đúng chính là nó" cô gái hạnh phúc ứa nước mắt vuốt ve mãnh ngọc bội.

Rồi cô ấy dùng hắc khí đánh vào mãnh ngọc bội, một nhân ảnh mờ ảo hiện ra.

"Con trai ta vẫn còn sống, nó đã lớn như vậy rồi, ông trời có mắt a".

Nhìn nhân ảnh mờ ảo đó Lạc Kỳ bắt ngờ nhận ra đó là La Tú Khiêm, tên Ma Tu đã chết nhiều năm về trước tại Trích Nguyệt Tông.

"Ngươi gặp con trai ta rồi, vậy bây giờ nó sống tốt không" tay cô gái nhẹ nhàng vuốt ve mặt La Tú Khiêm, miệng thì hỏi.

Lạc Kỳ không thể nào nói cho cô ta biết La Tú Khiêm vì yêu thành hận nhập Ma Đạo, rồi lại bị chính người mình yêu gϊếŧ chết được. Như vậy quá tàn nhẫn với một người mẹ đã chờ con mình suốt mấy trăm năm qua.

"Ông ấy sống tốt lắm, được một gia tộc nhận nuôi đặt tên là La Tú Khiêm. Bây giờ, ông ta đã là lão tổ của La gia, con cháu đầy đàng, sống rất hạnh phúc" Lạc Kỳ cố kìm nén xúc động của mình mà nói dối.