Chương 38: Bảo Nhi

Nhìn thấy Thực Thi Cẩu đã bị gϊếŧ, lúc này đứa bé mới vuốt vuốt ngực thở phào nhẹ nhõm. Nó lại gần Lạc Kỳ, chu chu cái miệng đáng yêu nói:

"Đại ca ca cảm ơn huynh nha, không có huynh Bảo Nhi đã bị con cẩu đó hại chết rồi".

Thì ra đứa bé tên Bảo Nhi.

"Bảo Nhi năm nay bao nhiêu tuổi" Lạc Kỳ nhẹ nhàng vuốt đầu đứa bé hỏi.

"Nghe cha nói Bảo Nhi năm nay đã mười lăm tuổi rồi" ngạc nhiên nối tiếp nhau kéo đến a. Mười lăm tuổi nhưng thân hình chỉ như đứa bé ba tuổi, mười lăm tuổi Trúc Cơ Kỳ như vậy phải gọi là "yêu nghiệt" mới đúng.

Qua một hồi hỏi thăm Lạc Kỳ mới biết Bảo Nhi không phải người của Hòa An Cảnh, nhưng cụ thể là ở đâu cậu bé lại không biết. Còn nữa, lần này Bảo Nhi đến đây là đi cùng với cha mình nhưng dọc đường cậu bé đã trốn đi chơi riêng, nên mới bị lạc như vây.

Thấy Bảo Nhi không có nơi để đi, Lạc Kỳ liền dẫn cậu bé về doanh trại của mình.

"Lạc ca ca, huynh ở đây đánh nhau với bọn người xấu xí trong khu rừng kia ư" đột nhiên Bảo Nhi lên tiếng hỏi.

"Bảo Nhi gặp bọn chúng rồi hả" Lạc Kỳ rất nghi hoặc hỏi lại.

"Đúng vậy a, bọn chúng thật sự rất đáng ghét còn định bắt Bảo Nhi, cũng may là Bảo Nhi nhanh chân mới chạy thoát đó" Bảo Nhi nói còn làm ra vẻ mặt rất tức giận. Cái miệng của cậu bé chu chu ra thật sự rất đáng yêu a.

"Vậy Bảo Nhi còn nhớ đường đến nơi của bọn chúng không?" Lạc Kỳ hỏi tiếp.

"Có a, Lạc ca ca huynh đi đánh bọn chúng trả thù cho Bảo Nhi đi" Bảo Nhi hưng phấn nhảy nhót.

Thở dài một hơi, Lạc Kỳ thật không hiểu tại sao với tâm tính trẻ em ba tuổi này, Bảo Nhi vẫn có thể Trúc Cơ được.

Thu xếp cho Bảo Nhi nghỉ ngơi rồi Lạc Kỳ mới đi thông báo cho cao tầng trong quân đoàn về Bảo Nhi và cũng để mọi người chuẩn bị chiến đấu.

Sáng hôm sau, người của bảy tông môn đã tụ tập đông đủ, Lạc Kỳ mới đánh thức Bảo Nhi còn đang ngáp ngủ.

"Là Thi Quỷ mau bắt nó lại" bổng một tên Kết Đan trưởng lão của Xích Quỷ Tông hét lên.

Ngay lập tức, tất cả mọi người đều quay mặt lại nhìn Bảo Nhi đang nắm tay Lạc Kỳ.

"Sao các người lại nhìn Bảo Nhi, bộ mặt Bảo Nhi có hoa à" Bảo Nhi liếc xéo bọn họ, chu chu cái miệng nói.

"Con Thi Quỷ này có linh trí, chắc chắn là đang cải trang có ý đồ xấu, mau bắt nó lại cho ta" vị trưởng lão Xích Quỷ Tông tiếp tục hét lên.

"Vị trưởng lão này đừng nói bậy" Lạc Kỳ đã bắt đầu không vui rồi.

"Hừ tiểu nhi vô tri, người của Xích Quỷ Tông ngày ngày, giờ giờ đều tiếp xúc với Thi Quỷ, ta làm sao không nhận ra" tên trưởng lão đó hừ một tiếng.

Nghe ông ta chắn chắn như thế, đám người ở đây cũng hùa theo nhìn trầm trầm Bảo Nhi như muốn ăn tươi nuốt sống cậu bé vậy.

"Lão già, ngươi mới là Thi Quỷ, cả nhà ngươi đều là Thi Quỷ, ngươi dám nói Bảo Nhi là Thi Quỷ à" Bảo Nhi cũng không nhịn được liền chửi ầm lên.

"Cho dù Bảo Nhi có là gì đi nữa, nhưng bây giờ chỉ có nó mới biết đường đến chỗ bọn Ma Tu, nên ta không cho phép bất kỳ ai được làm hại nó" Lạc Kỳ tức giận quát lên, mắt thì đảo đến vị Trưởng lão của Thủy Tinh Cung cầu cứu.

"Hừ, sao có thể tin lời một con Thi Quỷ. Ngươi mau mau đưa nó cho ta chế luyện lại, à không là thu phục nó để không làm hại nhân gian" tên trưởng lão Xích Quỷ Tông nói với ánh mắt vô cùng thèm muốn. Một con Thi Quỷ có linh trí sẽ giúp thực lực ông ta tăng lên rất nhiều.

"Đúng vậy, Lạc Kỳ ngươi đừng có bao che cho nó, mau đem nó ra đây" đám người Huyền Thiên Tông lúc này cũng mượn nước đẩy thuyền, ép cậu giao ra Bảo Nhi.

Không thèm để ý đến đám tiểu nhân Huyền Thiên Tông, Lạc Kỳ chỉ nhìn vị trưởng lão Xích Quỷ Tông:

"Đây mới là mục đích thật sự của ngươi đi".

Ông ta chưa kịp trả lời, thì một giọng nữ đã chen vào trước:

"Chúng ta đến đây là diệt Ma Đạo chứ không phải đến để đấu đá nhau, cái Thi Quỷ này có tác dụng cho nên đừng ai đánh chủ ý vào"

"Hừ, Ngọc Trưởng Lão ngươi lại đi tin lời một con Thi Quỷ?" một tên trưởng lão của Huyền Thiên Tông hừ mũi khinh thường.

"Vậy ngươi có biện pháp khác sao?" Ngọc Trưởng Lão hỏi lại, liền khiến ông ta không thể trả lời.

Sau một hồi thảo luận thì vẫn quyết định như cũ là để Bảo Nhi chỉ đường đi vào bên trong.

"Bảo Nhi đi gần huynh, đừng để cách quá xa" Lạc Kỳ nói nhỏ vào tai Bảo Nhi.

Đoàn người cứ như vậy theo sự chỉ dẫn của Bảo Nhi đã đi vào bên trong Đoạt Hồn Lâm, thì ra đám Ma Tu đã bày ảo trận ở đây hèn chi không ai vào được.

"Lạc ca ca, huynh thấy Bảo Nhi lợi hại không" nhưng Bảo Nhi lại có thể phá nó rất dễ dàng.

Phá được trận pháp, Bảo Nhi liền tự cao ưỡn ngực, ánh mắt chờ mong nhìn Lạc Kỳ khen ngợi.

"Bảo Nhi lợi hại nhất" Lạc Kỳ cũng vui vẻ sờ sờ đầu Bảo Nhi.

Bổng lúc này một giọng nói sợ hãi vang lên:

"Có người tập kích".

Theo sau đó là từng tóp từng tóp Ma Tu kéo ra, vây kín khắp nơi. Lúc này trận chiến cũng đã chính thức bắt đầu.

Từng đạo pháp thuật được tung ra với muôn hình muôn vẻ. Tuy Ma Tu lợi hại nhưng số lượng bọn chúng ít hơn bảy tông phái rất nhiều, bây giờ ảo trận lại bị phá nên chẳng bao lâu bọn ma tu đã bị diệt sạch.

Đột nhiên, Lạc Kỳ lại cảm nhận thấy linh lực ba động, quay lại là một trảo đang chụp tới Bảo Nhi đứng phía sau cậu.

"Khốn nạn" Lạc Kỳ không nghĩ ngợi một kiếm chém ra ngăn cản được một trảo đó.

"A, ngươi muốn chết" người vừa bị chém lui cũng chính là tên trưởng lão Xích Quỷ Tông.

"Hàn trưởng lão, Huyền Thiên Tông đến trợ giúp quý tông bắt nghiệp trướng Thi Quỷ" một đám Huyền Thiên Tông cũng đột nhiên xuất thủ, bao vay Lạc Kỳ và Bảo Nhi lại.

"Các ngươi dám không coi Thủy Tinh Cung ra gì, hôm nay ai đυ.ng tới Lạc Kỳ một sợi tóc thì chính là kẻ thù không đội trời chung của Thủy Tinh Cung" Ngọc Trưởng Lão cũng phản ứng cực nhanh, dẫn đầu người của Thủy Tinh Cung bay vào giải vay cho Lạc Kỳ.

"Ngọc Trưởng Lão, ngươi vì một con Thi Quỷ mà đối nghịch với hai tông, xứng đáng không" tên trưởng lão Xích Quỷ Tông ồn ồn giọng đe dọa.

"Các ngươi là cái thá gì chứ, bất quá chỉ là một đám vô ơn không hơn không kém còn dám uy hϊếp ta" Ngọc Trưởng Lão tuy là nữ nhi nhưng tính tình cương trực, không hề sợ hãi nhún nhường trước cái ác.

Sau một hồi giương cung bạt kiếm, phải nhờ các tông phái còn lại can ngăn thì trận chiến này mới không nổ ra.

Sự việc được giải quyết xong, Lạc Kỳ liền trực tiếp mang Bảo Nhi trở về Thủy Tinh Cung, không dám ở lại đây lâu thêm nữa.

Thời gian trôi qua, cũng đã qua mấy tháng kể từ khi trở về từ Đoạt Hồn Lâm. Bảo Nhi tuy là Thi Quỷ nhưng rất ngoan ngoãn, nên mọi người đều rất yêu thích cậu bé, nhất là Dương Hiểu Hoa. Ngày nào cô bé cũng lại dẫn Bảo Nhi đi chơi khắp nơi, nhưng bởi vì Lạc Kỳ đã căn dặn kỷ, cho nên hai người đều không được ra khỏi cung.