Chương 37: Dương Hiểu Hoa

Sau khi trở về được ba tháng, tâm tình của Lạc Kỳ mới dần hồi phục được, cậu cũng không hiểu vì lý do gì mà khi chứng kiến cái chết của La Tú Khiêm, Đạo Tâm của mình lại bị lung lây đến như vậy.Có lẽ cậu thấu hiểu hắn ư? Nhưng chưa từng bị tổn thương trong chuyện tình cảm vì sao Lạc Kỳ lại có cảm giác quen thuộc đến như vậy.

Về phần Trúc Ân, khi mang nó về Lạc Kỳ đã nhờ Nội Vụ Điện kiểm tra linh căn giùm. Ngạc nhiên là Trúc Ân lại là song hệ Thủy Hỏa linh căn đối lập nhau, ngạc nhiên hơn trị số linh căn của hai thuộc tính đều là năm mươi điểm căn bằng nhau.

Qua một hồi hỏi ý kiến các trưởng lão, Trúc Ân cũng được nhận vào Thủy Tinh Cung, nó sẽ tu luyện song song Thủy - Hỏa hai thuộc tính, điều là rất hiếm thấy. Còn tương lai sẽ có kết quả gì, thì phải chờ vào tạo hóa của bản thân nó rồi.

Hôm nay, đột nhiên Dương Khang lại đến tìm cậu, cũng mấy năm rồi cả hai không còn liên lạc nữa.

Đến điểm hẹn là một khách điếm ở Bích Thủy Thành, Lạc Kỳ thấy Dương Khang và còn có một cô bé khoảng chín, mười tuổi nữa.

"Lạc Kỳ, xin ngươi hãy giúp ta" vừa thấy Lạc Kỳ đi vào Dương Khang đã gấp rút lên tiếng.

"Dương Khang có chuyện gì từ từ nói, đều là bạn bè có gì ngươi cứ nói" cậu cũng đoán ra hắn có chuyện rất quan trọng.

"Đây là em gái ta, tên là Dương Hiểu Hoa" Dương Khang chỉ cô bé ngồi canh mình.

"Nó được nhận định mang Huyền Âm Thể, sắp phải đưa tới Xích Quỷ Tông rồi. Ngươi giúp ta mang nó vào Thủy Tinh Cung bảo vệ nó giùm ta.

Ta chỉ có một đứa em gái là nó, ta xin ngươi" Dương Khang lo sợ mà cầu xin.

Huyền Âm Thể cái này Lạc Kỳ biết, thể chất này làm lô đỉnh là tốt nhất. Hèn chi, Dương Khang lại lo lắng như vậy.

"Ngươi cũng biết Thủy Tinh Cung chỉ thu nhận Thủy Tu Sĩ, muội muội của ngươi linh căn là gì" Lạc Kỳ cũng không thể thay đổi cung quy.

"Yên tâm nó có Thủy Linh Căn không trái với quy định của Thủy Tinh Cung. Chỉ là ta xin ngươi giúp ta ở bảo vệ nó, đừng để ai bắt nó làm lô đỉnh, ta xin ngươi"

Đồng ý với Dương Khang chuyện của Dương Hiểu Hoa xong, Lạc Kỳ mơi chú ý đến tu vi của hắn bây giờ chỉ mới là Luyện Khí tầng chín.

Hỏi ra mới biết gia gia của Dương Khang, cũng chính là người có tu vi cao nhất gia tộc mấy năm trước mới qua đời. Các gia tộc khác cùng nhau chèn ép Dương gia bọn họ, không còn cách nào khác Dương Khang đã đem hết tất cả mọi thứ mình có cho gia tộc bán, để mưu sinh sống qua ngày.

Hắn cũng phải ở lại thủ hộ gia tộc vì sợ bị các gia tộc khác đánh lén, nên mấy năm nay cũng không "làm ăn" gì được.

Chuyện tranh đấu giữa các gia tộc Lạc Kỳ cũng không thể làm gì được, chỉ là cho Dương Khang một ít linh thạch, đan dược để hắn tiếp tục tu luyện và cũng coi như giúp Dương gia qua cơn khó khăn này.

Trước khi chia tay Lạc Kỳ mới khuyên nhủ Dương Khang:

"Thực lực quyết định tất cả, nếu bây giờ tu vi của ngươi bằng gia gia ngươi thì Dương gia đã không như bây giờ rồi".

Đây là Lạc Kỳ muốn thức tỉnh Dương Khang, cách làm của hắn không sai nhưng không phải là hoàn toàn đúng. Nó chỉ có thể giúp Dương gia trong một khoảng thời gian ngắn, chứ không phải là kế sách lâu dài.

Vận may của Dương Hiểu Hoa cũng không tệ, vừa mới kiểm trả linh căn xong đã được một vị trưởng lão nhận làm đệ tử thân truyền rồi. Vị trưởng lão này cũng mang Huyền Âm Thể như Dương Hiểu Hoa, nên rất đồng cảm vì vậy đã thu nhận con bé.

Năm tháng thôi đưa, chớp mắt đã mười năm trôi qua. Trong khoảng thời gian này cũng không quá yên ổn, có mấy lần Ma Đạo đã đột kích Hòa An Cảnh, nên bảy tông môn đã nhất trí lập ra Diệt Ma Quân Đoàn để ngăn chặn chúng và Lạc Kỳ cũng là một thành viên của quân đoàn này.

"Lạc sư huynh, muội về rồi đây" tiếng vừa ra, nhân ảnh của Dương Hiểu Hoa cũng đến. Vì đáp ứng thỉnh cầu của Dương Khang nên bấy lâu nay Lạc Kỳ vẫn luôn chăm sóc con bé.

"Về rồi à, thi đấu như thế nào" hôm nay là ngày đoàn người thi đấu Hoàng Liên Sơn trở về nhưng Lạc Kỳ đang dưỡng thương nên cũng không có đi đón.

"Lần này muội được hạng ba lận đó, huynh thấy muội giỏi không, hi hi" Dương Hiểu Hoa vui vẻ trả lời.

"Huyền Thiên Tông có con ả tên Lạc Hoàn hể mở miệng ra là nói Thủy Tinh Cung chúng ta phế vật.

Hừ miệng ả không sạch sẽ nên đã bị Trúc Ân phế hai tay, hai chân rồi" Dương Hiểu Hoa bày ra vẻ mặt vừa lòng hả dạ kể cho cậu nghe.

Lạc Kỳ nghe xong cũng khá vui vẻ, xem ra lịch sử lại lập lại nữa rồi. Cậu còn suy nghĩ nếu bây giờ cậu đến nhắc lại sự việc cũ, thì không biết vẻ mặt của con bé Lạc Hoàn ấy sẽ như thế nào đây.

Không biết có phải vì tâm lý được đã thông hay không mà một tháng sau Lạc Kỳ đã đột phá đến Trúc Cơ hậu kỳ, thương thế cũng bình phục nên cậu cũng trở lại chiến trường.

Chiến trường lần này là Đoạt Hồn Lâm, là nơi bảy tông môn mới phát hiện được cứ địa của Ma Tu, nhưng vẫn chưa tấn công được.

Đêm nay, Lạc Kỳ đang dẫn theo chín tên đệ tử tuần tra thì nghe có tiếng kêu cứu. Không đợi đám người của Lạc Kỳ chạy đến, thì một bóng người nho nhỏ đã xuất hiện.

Chớp chớp đôi mắt Lạc Kỳ không tin vào mắt mình, ai có thể ngờ đó chỉ là một nam hài khoảng ba tuổi chứ. Đuổi sau phía sau nam hài là một con Thực Thi Cẩu to lớn.

Đình chỉ nghi vấn, Lạc Kỳ đã xuất kiếm cứu giúp, con Thực Thi Cẩu này tu vi chỉ có Trúc Cơ trung kỳ nên không mất quá nhiều thời gian Lạc Kỳ đã gϊếŧ được nó.

Quay lại nhìn đứa bé Lạc Kỳ thấy có gì đó là lạ nhưng không thể nói được. Nam hài này còn nhỏ như vậy mà đã Trúc Cơ rồi, thân thể nó trắng xanh thiếu sức sống, không giống với trẻ con bình thường chút nào.

Còn một điều nữa là Thực Thi Cẩu chỉ ăn xác chết, thi quỷ sao lại đuổi theo nam hài này chứ.

"Thi Quỷ...?" bổng một cái tên xuất hiện trong đầu của Lạc Kỳ.

Nhìn nhìn đứa bé một chút nữa, Lạc Kỳ lại thấy không giống, Trúc Cơ Kỳ Thi Quỷ không thể có linh trí như đứa bé này a.