Chương 17: Ma Tu, Ma Thú, Ma Vật

Ở lại Lạc gia bảy ngày, rồi Lạc Kỳ mới trở về Thủy Tinh Cung, trước khi đi cậu còn để lại cho mẫu thân rất nhiều linh thạch, đan dược... còn cẩn thận dặn dò bà đừng cho kẻ nào biết.

Đối với Lạc gia này cậu chẳng tin tưởng được ai, cho dù đó có là cha cậu Lạc Thiệu Phong.

Gió hiu hiu thổi nhẹ, lúc này trên mặt hồ tĩnh lặng lại có một thiếu niên mười sáu tuổi đang luyện kiếm, đó chính là Lạc Kỳ.

Bộ pháp của Lạc Kỳ vô cùng quỷ dị lướt trên mặt nước như một u linh, còn kiếm pháp của cậu đánh ra lại tinh diệu đến lạ thường.

Thời gian ba năm đã trôi qua, bây giờ Lạc Kỳ đã là thiếu niên mười sáu tuổi phong hoa.

Hiện giờ, cậu là đang tích cực tập luyện cho cuộc Ngoại Môn Thi Đấu sẽ diễn ra vào ba ngày sau.

Thi đấu lần này khác hơn lần trước, nguy hiểm hơn rất nhiều; một trăm hai mươi tám thí sinh vô vòng trong sẽ phải săn gϊếŧ Ma Tu, Ma Thú, Ma Vật. Sau đó xếp hạng sẽ được tính thông qua số lượng gϊếŧ chóc.

Có sự thay đổi bất ngờ này, cũng vì nữa tháng trước có người phát hiện một xào huyệt của bọn Ma Tu ở trong một khu rừng nhỏ. Tuy nhiên, bọn Ma Tu này kẻ có tu vi cao nhất cũng chỉ là Trúc Cơ sơ kỳ, cho nên tông môn đã đem bọn chúng trở thành vật thí luyện thi đấu.

Nhắc đến Ma Tu, thì ở Vô Biên Đại Lục có một truyền thuyết kể lại như thế này. Vào mười vạn năm trước, đột nhiên có một đám Ma Vật đến từ hư không đã tiến đánh đại lục, ở đây chúng đã dùng hắc ám để lây nhiễm cho các Linh Thú khiến chúng trở tên tàn bạo mất hết lý trí, trở thành Ma Thú như ngày nay.

Hơn nữa, chúng còn dạy cho tu sĩ dùng các thủ đoạn tàn ác để tu luyện như: uống máu người, ăn thai phụ, trẻ sơ sinh... đặt nền móng cho Ma Tu ngày nay.

Rồi đến một vạn năm trước, bọn Ma Vật lại tiến đánh đại lục lần nữa, lần này thương vong còn nặng nề hơn lần trước, vì bọn chúng đã có sự giúp sức của các Ma Tu, Ma Thú.

Tuy cuối cùng qua hai cuộc chiến đại lục đều dành thắng lợi, nhưng cũng không thể loại bỏ hết tất cả Ma Tu, Ma Thú được và có một số Ma Vật vẫn còn trốn đâu đó, có lẽ là để chờ cơ hội tiến đánh đại lục lần nữa.

Ba ngày nhanh chóng qua mau, một trăm hai mươi tám người dã được mấy vị Kết Đan trưởng lão hộ tống đến khu rừng có Ma Tu, đếm đây thí luyện cũng chính thức bắt đầu.

Lần này Chu Tịnh bởi vì phải dành thời gian cảm ngộ Trúc Cơ cho nên không tham gia, vì thế chỉ còn có Lạc Kỳ và Hoàng Tiểu Thúy đến từ nội môn. Vì vậy, cả hai đã quyết định hợp tác với nhau để dể bề hành động.

Từ khi bước vào khu rừng này, Lạc Kỳ đã cảm nhận được mùi máu, càng đi vào sâu mùi máu càng nồng nặc.

Trên đường đi cả hai cũng tiện tay gϊếŧ chết rất nhiều Ma Thú cấp thấp, nhưng điều làm cho Lạc Kỳ kinh ngạc không thôi, đó là bọn Ma Thú này tựa như không hề biết đau đớn là gì. Dù chúng chỉ còn một hơi thở đi nữa, cũng quyết liều chết chém gϊếŧ một phen.

Mấy ngày qua đi, Lạc Kỳ và Hoàng Tiểu Thúy đã thấy một hang động nhỏ, chỉ tay ám hiệu cho Hoàng Tiểu Thúy bày một trận pháp nhỏ trước cửa động, rồi cả hai mới đi vào.

Vừa bước vào cửa động, chợt một con Ma Thú Hắc Xà đã lao ra tấn công hai người, con Hắc Xà này chỉ có tu vi Luyện Khí tầng bảy nhưng độ hung hãn của nó làm cho Luyện Khí tầng tám như Lạc Kỳ và Hoàng Tiểu Thúy cũng phải giật mình.

Trong hang động nhỏ hẹp này, kiếm pháp của Lạc Kỳ không thể hoàn toàn phát huy được hiệu quả, vì thế chỉ có thể nhờ vào pháp thuật của Hoàng Tiểu Thúy chống đỡ, còn cậu thì đợi đến lúc nó lộ ra sơ hở để gϊếŧ nó.

"Định Thân Thuật" lợi dụng lúc Hắc Xà bị Lạc Kỳ đánh bay ra, Hoàng Tiểu Thúy liền dùng pháp thuật trói nó lại.

"Chết" nhân cơ hội này, một kiếm xuyên qua đầu, con Hắc Xà đã bị Lạc Kỳ gϊếŧ chết trong tức khắc còn không kịp gào rú.

"Các ngươi dám gϊếŧ tiểu Hắc của ta, các ngươi đáng chết" nhưng ngay sau đó, một tiếng thét từ sâu trong động đã vọng ra.

Từ uy áp của nó truyền đến, cả hai liền biết tu vi của đối phương.

"Không ổn là Trúc Cơ Ma Tu" cả hai không hẹn nhưng đều nhanh chân chạy ra ngoài. Tuy nhiên, một luồng khí đen cùng lúc đó đã bay vụt qua cánh tay của Lạc Kỳ, làm một gốc áo của cậu đã bị đánh nát.

Cũng may là hắn đánh hụt, nếu không cánh tay này của cậu coi như phế luôn rồi.

Xem ra ông trời vẫn còn thương xót, cậu cùng Hoàng Tiểu Thúy thoát được khỏi hang động thì một tên đàn ông xấu xí chỉ còn một con mắt cũng chạy ra tới.

"A...." ngay tức khắc trận pháp được Hoàng Tiểu Thúy đặt từ trước đã kích hoạt. Tên Ma Tu xấu xí không kịp đề phòng, liền bị Phong Nhận Trận đánh cho bị thương. Hắn ho khan hai tiếng "khụ khụ" nôn ra một phún máu, dường như bị thương rất nặng.

"Tiểu Thúy, ngươi chuẩn bị tấn công từ xa, ta ra chiến" chớp lấy cơ hội, Lạc Kỳ liền hô lên.

"Có nguy hiểm gì không, dù gì hắn cũng là Trúc Cơ tu sĩ" Hoàng Tiểu Thúy lo lắng hỏi.

"Bây giờ chạy cũng không được" vừa dứt lời, một kiếm của Lạc Kỳ đã bay tới tên xấu xí.

Từng làn nước như sắt thép cắt vào da thịch làm tên xấu xí phải kêu la thảm thiết.

"Nếu ta không bị thương các ngươi đừng hòng sống" tên xấu vừa cắn răng, nuốt hận nói, vừa định chạy trốn. Nhưng ở bên cạnh Hoàng Tiểu Thúy sao có thể để hắn thực hiện được.

"Tưởng chạy được à" một cái Định Thân thuật được xuất ra, Hoàng Tiểu Thúy liền thành công giữ chân hắn lại.

"Mạn Thủy Chưởng - Bích Ngọc Chỉ" hai chiêu nhanh chóng được Lạc Kỳ đánh tới, chỉ thấy nơi l*иg ngực bị đánh trúng của tên xấu xí lúc này những gai nhọn lóng lánh như bạch ngọc bắt đầu đâm ra.

Đó là Lạc Kỳ lợi dụng sức công phá của Mạn Thủy Chưởng, để làm cho Bạch Ngọc Chỉ mau chóng phát huy hiệu quả và diện tích.

"A... đau chết ta, hai tiểu súc sinh các ngươi phải chết" cơ thể của tên xấu xí bắt đầu bị hắc khí bao phủ, mùi hôi thối cũng theo đó tản ra.

Hắn bây giờ nhìn như một thi thể bị thối rửa, ánh mắt không hồn chỉ hiện lên sự gϊếŧ chóc, nào giống một người còn sống nữa chứ.

"Hình như hắn thi hóa rồi, chúng ta phải làm sao" Hoàng Tiểu Thúy lui về đứng bên cạnh Lạc Kỳ lo sợ nói ra.

"Không kịp nữa rồi phải liều thôi" sử dụng hết tất cả sức lực Lạc Kỳ liền tung ra sát chiêu.

Viên Nguyệt Kiếm Quyết cộng với Kiếm Thế triệt để phát huy, nhưng thân thể tên xấu xí bây giờ cứng như sắt, đánh tới đâu cũng không gây thương tổn được.

"Ha ha, các ngươi sẽ chết trong Thực Cốt Mê Vụ của ta" tên xấu xí vừa nói xong thì hai luồng hắc khí đã được đánh tới.

Mọi thứ đều bị bào mòn khi hắc khí bay qua, "Quy Giáp Thuẫn" bây giờ không còn gì để mất Hoàng Tiểu Thúy cũng đã lấy ra món Linh Bảo phòng thân của mình để ngăn chặn.

Tuy chặn được nhưng Quy Giáp Thuẫn cũng bị hắc khí ăn mòn loang lỗ.

"Thủy Ngục" một xoáy nước được tạo ra, nhanh chóng bao phủ cả người tên xấu xí. Ở bên trong, hắn đã gần như mất đi sức chiến đấu.

Cùng lúc đó là một kiếm của Lạc Kỳ cũng đã đánh xuyên yết hầu của hắn.

Nhưng trước khi chết, tên xấu xí còn muốn tự bạo nhằm kéo theo Lạc Kỳ và Hoàng Tiểu Thúy, cũng may là Quy Giáp Thuẫn của Hoàng Tiểu Thúy cũng còn dùng được một chút, nên đã chặn được phần lớn sát thương, tuy vậy cả hai cũng bị nổ bay ra thật xa.

"Hừ lỗ rồi, một cái Linh Bảo của ta coi như triệt để hỏng rồi" Hoàng Tiểu Thúy bò dậy kiểm tra cái thuẫn mà khóc không ra nước mắt.

"Linh Bảo mất còn có thể tìm cái khác, nếu cái mạng mất đi lúc đó cô muốn khóc cũng muộn rồi" Lạc Kỳ biểu môi một cái.

Sau đó, cả hai mới lại đi vào hang động tìm coi có thứ gì đáng giá không, vì túi trữ vật của tên xấu xí cũng bị phá hủy khi hắn tự bạo.

Sâu trong hang động có mấy cổ thi thể đã bị hút cạn máu, nhìn y phục đều là đệ tử Huyền Thiên tông. Trong đó còn có một tên Lạc Kỳ nhận ra.

"Là Dã Hùng"

"Ngươi biết hắn à"

"Đúng vậy, không chỉ biết còn nhớ mãi không quên.

Dã Hùng chết ở đây, không biết tên đó có ở gần đây không" Lạc Kỳ bắt đầu tưởng niệm người quen, nhưng sắc mặt lại khiến cho Hoàng Tiểu Thúy rùng mình một cái.