Chương 16: Về Nhà

Đi suốt mười mấy ngày đường, đến khi thấy Viễn Phong thành ở trước mặt Lạc Kỳ mới để cho Tiểu Vân bay thấp xuống. Những người trong thành khi thấy vẻ đẹp mỹ lệ của Tiểu Vân đều ồ lên tấm tắc khen ngợi.

Cho đến lúc về tới Lạc gia, khi vừa cho Tiểu Vân đáp xuống giữa sân chính của Lạc gia, ngay tức khắc có rất nhiều người vì vẻ đẹp của Tiểu Vân mà đọng lòng, muốn tiến đến vuốt ve nhưng lại không dám:

"Lạc Kỳ, nó là Linh Thú ngươi mượn từ Thủy Tinh Cung hả" một người nhìn qua còn nhỏ tuổi hơn cậu, nhưng khi dùng từ lại chẳng có chút kính ngữ nào.

"Không, Tiểu Vân thuộc quyền sở hữu của riêng ta" Lạc Kỳ liếc kẻ đó một cái, không chút thân thiện trả lời.Lúc này, ở gần đó có một cô nàng đã học khôn, tươi cười tiến đến gần cậu.

"Kỳ ca, huynh tặng nó cho muội nha" cô ta nũng nịu, khép nép hỏi.

Từ xưa đến nay ở Lạc gia này người không ức hϊếp Lạc Kỳ đã là tốt lắm rồi chứ đừng nói tới việc ăn nói thân mật như vậy, nhưng tiếc là lời nói lại chẳng có chút thật tâm nào.

Cười khẩy một cái, Lạc Kỳ mới không thèm quan tâm tới bọn giả tạo như chúng:

"Không phải đệ tử Thủy Tinh Cung, thì không ai được phép sở hữu Lưu Ly Bạch Hạc" nói rồi, cậu dẫn theo Tiểu Vân đi tìm mẫu thân.

"Thì ra nó là Lưu Ly Bạch Hạc, thật sự đẹp quá đi, ước gì ta được cởi nó một lần" có người hâm mộ nhìn theo bóng của Tiểu Vân mà ao ước.

"Đẹp thì có đẹp, nhưng sao bằng Linh Thú của Thiếu Du ca được, các ngươi còn nhớ đôi mắt của con Hắc Dực Liệp Ưng đó không, đến giờ nhớ lại ta vẫn còn sợ" cô nàng ban nãy bị Lạc Kỳ bỏ qua, ngay lập tức liền trở mặt.

"Đúng vậy đúng vậy, ta nghe nói chỉ có đệ tử nội môn của Huyền Thiên Tông mới được sở hữu Hắc Dực Liệp Ưng, Thiếu Du ca còn chưa Trúc Cơ đã có được, thật ngầu quá đi" tức khắc liền có vài kẻ nịnh bợ hùa theo.

Nhưng đến đây, bổng một tiếng hừ lạnh vang lên, sau đó là một ông lão đi tới. Thấy ông lão, tất cả những người ở đây đều chấp tay chào:

"Tổng Quản đại nhân hữu lễ"

Dù nhận được bọn họ tôn kính, nhưng ông lão cũng không bán cho bọn họ mặt mũi:

"Bọn nhóc các ngươi biết cái gì chứ, Lưu Ly Bạch Hạc là Linh Thú nổi tiếng nhất Hòa An Cảnh này.

Đến cả Huyền Thiên Tông còn phải đỏ mắt ganh tị, ta nghe nói có rất ít người sở hữu được nó, không biết Kỳ thiếu gia làm sao có được.

Nhưng theo ta suy đoán, chắc ở tông môn Kỳ thiếu gia đã được một vị Trưởng Lão nào đó để mắt đến rồi, thậm chí còn có thể đã bái sư luôn không chắc" vị này tuy tu vi không cao nhưng đầu óc vẫn rất linh thông, nhìn sơ đã suy đoán ra mấy phần, hèn gì chỉ là một nô bộc lại có thể ngồi lên vị trí Tổng Quản này.

Quay lại với Lạc Kỳ, lúc này cậu đang ở trong phòng với mẫu thân của mình. Thấy Lạc Kỳ đột nhiên trở về, Lục phu nhân vui đến phát khóc nhưng bà cũng lo sợ không biết ở tông môn Lạc Kỳ có gặp chuyện gì không.

An ủi mẫu thân hết lời, sau đó Lạc Kỳ còn khoe mình đã là đệ tử thân truyền của một vị Kết Đan trưởng lão. Lúc bấy giờ, Lục phu nhân mới yên tâm nhưng mắt lại rơm rớm nước mắt, tất cả cũng vì vui thay cho cậu.

Hai mẹ con tâm sự rất nhiều chuyện, từ ngày Lạc Kỳ được đặc cách trở thành đệ tử nội môn của Thủy Tinh Cung cuộc sống của Lục phu nhân ở Lạc gia thoải mái hơn rất nhiều, không còn ai dám ức hϊếp bà nữa kể cả Đại phu nhân vốn luôn không ưa gì các phu nhân khác.

Không chỉ vậy, hơn tháng trước Lạc Thiếu Du có trở về xin gia tộc trợ cấp thêm linh thạch để mua Trúc Cơ Đan. Hắn đúng là phế vật, Lạc Thiệu Phong vì hắn bỏ ra nhiều như vậy, thậm chí không tiếc đoạn tuyệt tiền đồ của Lạc Kỳ cũng vì hắn mua sắm "Tiểu Trúc Cơ Linh Dịch", vậy mà hắn lại đột phá thất bại, nay còn có mặt mũi trở về xin thêm tiền.

Còn một việc nữa, là Nhị phu nhân mang thai cũng đáng lưu ý, vốn dĩ bà ta luôn bị Đại phu nhân áp một đầu, bây giờ bà ta lại mang thai, xem ra Lạc gia sắp có chuyện vui rồi. Nhưng chuyện này đối với Lạc Kỳ không là gì, miễn bọn họ đừng đυ.ng tới mẹ cậu.

Đến chiều hôm đó, Lạc Thiệu Phong đột nhiên cho gọi Lạc Kỳ đến phòng nghị sự, thì ra là Lục phu nhân đã đi khoe với ông về chuyện Lạc Kỳ được nhận làm đệ tử thân truyền.

Trong phòng nghị sự, các vị trưởng lão đều đã có mặt đông đủ, dù sao Lạc gia chưa bao giờ xuất hiện qua đệ tử thân truyền cả. Có thể thấy, lần này Lạc Kỳ mang về cho bọn họ một tin tức kinh động đến mức nào.

"Kỳ nhi, chúc mừng con trở thành đệ tử thân truyền" lấy Lạc Thiệu Phong đi đầu, các trưởng lão cũng "ha ha" cười nói, chúc mừng cậu. Nhưng ngay sau đó, tình cảm của Lạc Kỳ đối với bọn họ chưa kịp tăng, thì đã bị hạ xuống ngay tức khắc.

"Lạc Kỳ à, con Lưu Ly Bích Hạc đó nên để Lạc gia chăm sóc a.

Dù sao ngươi còn chưa Trúc Cơ, nên dành nhiều thời gian cho việc tu luyện chứ không phải là chăm sóc Linh Thú" Tam trưởng lão mở miệng liền đòi hỏi.

Thì ra đây mới là mục đích chính của đám người này, không có công mà muốn thụ lộc à, không có cửa đó đâu.

"Nếu như Lạc gia không sợ diệt tộc thì cứ tự nhiên" Lạc Kỳ nhếch miệng trả lời.

"Nó là Linh Thú của ngươi thì Lạc gia cũng có quyền sở hữu, chứ sao ngươi lại nói vậy" một vị trưởng lão khác hừ lạnh.

"Đúng vậy, nó là của ta nhưng không phải của Lạc gia, đồ của Lạc Kỳ ta chưa bao giờ là của Lạc gia cả" Lạc Kỳ khinh bỉ nhìn ông ta một cái.

"Huống chi, các ngươi có thấy môn phái hay gia tộc nào nuôi Lưu Ly Bạch Hạc ngoài Thủy Tinh Cung chưa"

Đến Huyền Thiên Tông còn không dám, đừng nói đến một Lạc gia.

Không để bọn họ nói tiếp, Lạc Kỳ liền đi đến trước mặt Lạc Thiệu Phong:

"Phụ thân lần này ta trở về sư phụ có cho ta một quyển công pháp, hai quyển pháp thuật đều là Hoàng gia trung kỳ.

Nay ta đem về hiến cho gia tộc, coi như là thể hiện chút lòng"

Con mình có tiền đồ lại biết giành vinh dự về cho mình, lúc này Lạc Thiệu Phong vui đến cười không ngậm miệng:

"Ha ha tốt tốt, không hổ là con trai ta, luôn nghĩ về gia tộc"

Thấy Lạc Kỳ đã bỏ ra công pháp, pháp thuật bọn trưởng lão cũng không mặt dầy đồi hỏi Tiểu Vân nữa. Và hơn hết là bọn họ cũng không dám.

"Con thấy dạo này sức khỏe mẫu thân không tốt, Nhị phu nhân lại đang mang thai chắc phụ thân sẽ ít đến chăm sóc mẫu thân" nghe Lạc Kỳ nói Lạc Thiệu Phong cũng đã hiểu vấn đề, nhưng ông ta vẫn giả bộ tự trách:

"Ta cũng định chuyển mẹ con tới nơi tốt hơn, rồi đưa thêm vài nha hoàn phục vụ, nhưng chụp cái Nhị nương có thai nên việc này chậm trễ cho đến giờ"

"Mà sao ngươi lại kêu Nhị phu nhân, phải gọi là Nhị nương mới đúng phép tắc chứ"

"Quen rồi" đáp ngắn gọn, Lạc Kỳ chào bọn họ đi ra ngoài.

Mục đích đã đạt được không cần thiết ở lại nhìn mặt bọn khó ưa đó nữa. Mấy quyển công pháp đối với bọn người Lạc gia thì quý, chứ đối với Lạc Kỳ chẳng là gì cả. Đem nó đổi cuộc sống an lành của mẫu thân sau này rất đáng giá.