Chương 8: Oanh Động Lớn

Dương Tiễn Lâm tu vi vừa hợp yêu câu, lại không có linh thể nên phải tham gia vòng hỗn chiến.

"Kế tiếp" thấy Lạc Kỳ đi chung với Dương Tiễn Lâm nên chủ trì không quá chú ý cậu.

Đầu tiên Lạc Kỳ đặt tay lên quả thủy tinh cầu, từ từ giữa lòng thủy tinh xuất hiện một tâm châu màu xanh lớn óng ánh.

"Lại là Đạo Tôn. Ngươi xuất ra Đạo Đan đi" chủ trì có vẻ chờ mong.

Lạc Kỳ gật đầu nhẹ, viên Đạo Đan giữa đan điền của cậu bay ra ngoài, thủy mặc khắp nơi đều quy đến triều bái. Lúc này đây Lạc Kỳ như một quân vương thống ngự thủy lực.

"Đây là, là...Thiên La Mặc Thủy Đạo Đan, một trong ba loại Thủy Đạo Đan mạnh nhất" vốn khảo hạch đã lâm vào bình ổn nãy giờ, bỗng chóc lại bị câu nói đó đánh nổ tung.

"Chủ trì ta còn muốn khảo hạch Đạo Thể" Lạc Kỳ nhắc ông ta. Oanh động đi, mặc dù sẽ bị đặt ở đầu sóng ngọn gió, nhưng Âm Sát Môn sẽ cho cậu nhiều cái lợi hơn.

"Đúng vậy, mau khảo hạch Đạo Thể a" nhanh nhảu nhất lại là Nhược Thủy viện chủ. Thiên La Mặc Thủy còn mạnh hơn cả Vô Cấu Đạo Đan của Mục Tiên Y, nếu bà thu được người này, Nhược Thủy Viện sẽ, sẽ... bà không dám nghĩ tiếp a.

Nếu lúc trước Đạo Thể của Mục Tiên Y lung linh chín vầng hào quang thì bây giờ Lạc Kỳ như nữ vương của dãi Thiên Liên trắng xóa. Không màu mè, lóe mắt nhưng Lạc Kỳ mang đến cho mọi người đó là sự thanh thuần, vẻ đẹp đó khiến chúng không dám với tới, không dám so sánh. Đến nổi Mục Tiên Y còn tự thấy mình thua kém một bậc.

"Hỗn Nguyên Thiên Liên Đạo Thể. Thiên hữu Âm Sát Môn a" lần này là Môn Chủ kích động. Tiền đồ của Lạc Kỳ còn hơn cả Mục Tiên Y.

Đứng một gốc Mộc Trung phẩn hận nhìn Lạc Kỳ ở đó vạn người chú mục, tại sao không phải là hắn, tại sao hắn phải lẫn lộn với đám ô hợp ở nơi này chứ. Rồi đột nhiên hắn cười, hắn cười một cách đầy mưu kế.

Với biểu hiện của Lạc Kỳ tức nhiên ngũ viện đều tranh giành, trong đó Nhược Thủy Viện đem lý do thích hợp nhất cho tiền đồ của Lạc Kỳ mà liên tục đánh lui địch nhân đem cậu thu vào viện.

Viện chủ còn thu Lạc Kỳ là đệ tử quan môn, điều này nói lên bà coi trọng Lạc Kỳ đến mức nào. Phải biết đệ tử cuối cùng sẽ là người được truyền thụ tất cả.

"Nhược Thủy viện lần này may mắn thật, xem ra tương lai vị trí ngũ viện sắp thây đổi rồi"

Ấm ức nhất là Minh Hàn viện chủ, viễn cảnh đứng cuối đã xuất hiện trước mắt ông ta rồi. Ông ta nhìn Nhược Thủy viện chủ vui vẻ, hí hửng như vậy càng hậm hực, sao ông ta không thu được một ai ra hồn hết vậy nè.

Sau Lạc Kỳ, không có kẻ nào nổi bậc nữa, hoặc là có nhưng cũng bị vầng hào quang của Lạc Kỳ che lấp đi.

Rồi cũng đến lúc vòng hỗn chiến bắt đầu, các thi sinh phải vào Âm Sơn Sâm Lâm một tháng. Không cấm gϊếŧ chóc, kẻ nào sống sót sau một tháng thì được làm đệ tử ngoại môn.

"Sư phụ à, con tham gia vòng hỗn chiến được không?" Lạc Kỳ không yên tâm để Dương Tiễn Lâm ở đó một mình.

"Sao có thể được chứ, con là nội môn đệ tử, vào trong đó còn ra thể thống gì. Nhưng sao con lại muốn vào trong"

"Có đạo lữ của con bên trong" Lạc Kỳ rất thẳng thắng, câu nói của cậu làm cho sư phụ Khổng Lan Vy và sư tỷ Mục Tiên Y đều kinh ngạc.

"Kỳ nhi à, con phải tin tưởng đạo lữ của mình. Bây giờ hắn đã không theo kịp con rồi, nếu con vẫn bảo vệ y như vậy thì sau này hắn càng lạc hậu. Con làm vậy là hại hắn đó" thật ra nếu có thể bà mong Lạc Kỳ bỏ luôn Dương Tiễn Lâm cho rồi, hắn chỉ làm vướng chân cậu.

Âm Sát Sâm Lâm là một cánh rừng rộng lớn, không chỉ yêu thú, cả âm quỷ, sát quỷ cũng có đủ.

Một ngày trôi qua Dương Tiễn Lâm không biết phải chiến đấu bao nhiêu lần rồi. Không có Lạc Kỳ ở bên hắn cảm thấy thật trống vắng.

"Tiễn Lâm huynh, may mắn gặp huynh ở đây a" kẻ chạy đến không ai khác chính là Mộc Trung.

Nhớ lời Lạc Kỳ, Dương Tiễn Lâm định tránh Mộc Trung rồi nhưng đột nhiên một con Tinh Vân Báo nhào ra, Mộc Trung lại đỡ giùm hắn một chảo của nó. Không thể để Mộc Trung ở lại vì vậy Dương Tiễn Lâm đành mang hắn theo cùng.Những ngày Mộc Trung theo Dương Tiễn Lâm đều tỏ ra là người yếu đuối, cần yêu thương. Chỉ là mỗi lần ở cạnh Mộc Trung, thì hắn cảm nhận được một mùi hương gì đó cứ thoang thoảng chen vào mũi mình.

Lúc đầu Dương Tiễn Lâm không để ý nhưng càng về sau, hắn nhận ra điều bất ổn nên tránh xa Mộc Trung.

"Tiễn Lâm à, ta xin lổi, là do ta mang dòng máu Yêu Hồ nên mới làm huynh chán ghét phải không" Mộc Trung khóc thút thít.

"Ta không phải ghét gì ngươi, chỉ là mùi hương đó ta không chịu nổi"

"Ta xin lổi huynh, ta sẽ rời khỏi đây" Mộc Trung mang theo dòng lệ rời đi.

Nhưng đến trưa hôm ấy, Dương Tiễn Lâm lại tìm thấy hắn thôi thóp nằm bên xác một con yêu thú. Không thể thấy chết không cứu, thế là Dương Tiễn Lâm lại ôm hắn về.

"Tiễn Lâm, ta lạnh, lạnh quá" Mộc Trung ngã vào lòng Tiễn Lâm, co rút bên trong.

Thân thể Dương Tiễn Lâm cứng đờ, mùi hương ấy như thuốc dẫn khiến tâm tình hắn bị xao động mãnh liệt.

"Tiễn Lâm, giúp ta, ôm ta, ta xin huynh" Mộc Trung càng quá đáng hơn, tay của hắn đã mò vào y phục của người bên cạnh.

"Tiễn Lâm, Tiễn Lâm hôn ta" đôi môi của Mộc Trung kề lên môi Dương Tiễn Lâm.

Nhìn khuôn mặt người trong lòng Dương Tiễn Lâm si mê.

"Tiểu Kỳ, tiểu Kỳ của ta" nghe hắn gọi, khuôn mặt Mộ Trung thoáng xằm lại, nhưng rất nhanh hắn lại say mê cắn, mυ"ŧ lấy đôi môi hắn.

"Tiễn Lâm, chiếm lấy ta" hắn tự cởi y phục mình ra rồi hai tay nhanh nhẩu xé bỏ y phục của Tiễn Lâm.

Đôi môi hôn lên mặt, cổ, ngực, khắp nơi trên thân thể Dương Tiễn Lâm. Mộc Trung hắn cười nhếch môi như kế hoạch sắp hoàn thành, bổng nhiên Tiễn Lâm đẩy mạnh hắn ra.

"Ngươi không phải Tiểu Kỳ, Tiểu Kỳ sẽ không lăng loàng như ngươi"

"Ta là Lạc Kỳ đây, huynh không thấy sao, ta là Lạc Kỳ đây"

"Đừng tưởng giả khuôn mặt Tiểu Kỳ thì gạt được ta, cút, nếu không ta sẽ gϊếŧ ngươi" Dương Tiễn Lâm rút kiếm chĩa vào Mộc Trung. Nhưng ánh mắt của hắn lúc này trở nên mờ ảo, trong cơn mê loạn hắn thấy Mộc Trung đứng lên đi lại gần hắn.

"Người mà Mộc Trung này muốn, nhất quyết phải có được" sau có hắn ăn một viên đan dược nào đó rồi bắt đầu cùng Dương Tiễn Lâm giao hoang.

Sấm chớp liên hồi, trong giấc mộng Lạc Kỳ giật mình ngồi dậy, mồ hôi ước đẫm vành tai chảy xuống cổ.

"Chỉ là mộng, không phải thật, Lạc Kỳ à, ngươi phải tin tưởng Tiễn Lâm"

Một tháng nhanh chóng qua đi, Lạc Kỳ đã đứng đợi Dương Tiễn Lâm ở cửa ra Âm Sát Sâm Lâm.

Lạc Kỳ đứng đó tâm trạng rối bời, những ngày này cậu liên tục mơ thấy ác mộng, thấy Tiễn Lâm cùng người khác mà phản bội cậu.

Thí sinh liên tục rời đi, cuối cùng thân ảnh Dương Tiễn Lâm cũng xuất hiện nhưng hắn có gì đó rất lạ.

"Tiễn Lâm à, cực khổ cho huynh rồi" nhìn Dương Tiễn Lâm mệt mỏi, Lạc Kỳ cứ nghĩ là do chiến đấu.

Lấy tay ôm nhẹ mặt Dương Tiễn Lâm, thấy hắn cười một cái thì cậu mới yên lòng.

Ở một gốc xa đó, đôi tay Mộc Trung siết chặc, phẩn hận nhìn hai người. Rồi hắn lấy tay vuốt nhẹ bụng của mình.

"Lạc Kỳ à, cho dù ngươi có xuất sắc hơn nữa thì đã sao, vẫn thua trên tay ta mà thôi"

Bởi vì thân phận cách biệt nên Lạc Kỳ và Dương Tiễn Lâm không sống chung với nhau. Kèm theo đó là sư phụ cậu rất nghiêm khắc, muốn cậu trong ngàn năm phải đột phá đến Đạo Tôn đỉnh nên ngày thường rất ít cho cậu ra ngoài.

Lúc thu nhận đệ tử ngoại môn, Dương Tiễn Lâm may mắn được thu vào Tụ Âm viện, cũng làm Lạc Kỳ bớt lo lắng.

Chớp mắt mười năm trôi qua, hôm nay Khổng viện chủ ánh mắt kiên quyết dẫn theo mười tên đệ tử mới trong đó có Lạc Kỳ và Mục Tiên Y đi đến lôi đài chính.

"Hôm nay là các ngươi phải cho bọn chúng thấy Nhược Thủy viện đã thay đổi như thế nào"

"Lạc Kỳ, Mục Tiên Y, ta muốn hai đứa phải lực ép quần hùng, chiếm lấy tư cách đánh thẳng vào Nội Môn Âm Sát Bảng"

Lời của Khổng viện chủ nếu để người khác nghe được sẽ nói bà điên rồi. Nội Môn Âm Sát Bảng có kẻ nào không phải Đạo Tôn hậu kỳ trở lên chứ. Lấy Lạc Kỳ và Mục Tiên Y nhập môn mới mươi năm, cảnh giới vẫn là sơ kỳ vậy mà bà ta lại muốn đánh vào Âm Sát Bảng. Đây là tự tin đến mức nào chứ.

Nhưng ánh mắt kiên quyết của Lạc Kỳ và Mục Tiên Y đã trả lời bà, khiến bà cực kỳ vui lòng.