Chương 9: Mất Trí

Dù chỉ là cuộc thi đâu của các đệ tử mới nhưng lại có rất đông người đến xem, có cả các vị Trưởng lão, những đệ tử nội môn. Bởi vì lần này là cuộc đấu riêng của Tứ Đại Tân Tinh mạnh nhất lịch sử Âm Sát Môn.

"Linh Cô Phượng hay Đồ Lãng cũng không tệ nhưng Mục Tiên Y và Lạc Kỳ thật sự quá mạnh mẻ. Ta thấy chỉ có hai người họ mới có thể là đối thủ của nhau a"

"Cũng chưa chắc, Khổng Viện chủ chưa bao giờ được đánh giá cao trong việc dạy dổ đệ tử. Nói không chừng hai người bọn họ đã bị bà ta làm lạc hậu rồi"

Dù nghị luận rất nhỏ nhưng Khổng Viện chủ đều nghe hết. Bà không phát tác chỉ nắm chặc tay, ánh mắt lăng lệ. Trước khi thu nhận Lạc Kỳ và Mục Tiên Y, bà đã có bốn đệ tử, kẻ nào cũng thiên phú hơn người, nhưng không một ai góp mặt vào top 50 Nội Môn Âm Sát Bảng cả, điều này khiến cho thanh danh của bà càng tuột dốc.

"Y nhi, Kỳ nhi đừng làm sư phụ thất vọng" Khổng Viện chủ thầm cầu mong.

Đệ tử mới đến đã đông đủ trong đó Dương Tiễn Lâm cũng có mặt. Bên cạnh hắn Lạc Kỳ nhìn thấy Mộc Trung đứng xoa xoa cái bụng hơi to của mình. Lạc Kỳ nhíu mày thật chặc nhưng bây giờ không phải lúc cậu đi điều tra việc này.

Sau một hồi tranh đấu của một đánh Tiên Đồ Cảnh, Dương Tiễn Lâm gây chú ý lớn với kiếm thuật tuyệt hảo của mình. Lấy Tiên Đồ Bát Cảnh mà hắn lại chen chân vào được top 10, sánh ngang Cửu Cảnh, đã có vài vị Trưởng lão muốn thu nhận hắn rồi.

Trong mười năm qua đã có thêm hai đệ tử mới thành công ngưng tụ Đạo Đan, nhưng chỉ là loại phổ thông. Vì vậy giữa Đạo Tôn lần này có tới sáu người, thi đấu theo dạng vòng tròn.

"Trận thứ nhất, Lạc Kỳ - Phan Mẫn"

Lên đài, Lạc Kỳ kiếm ảnh liền miên miên hoành không đánh tới. Không cần xuất ra Đạo Thể hay Đạo Đan, Phan Mẫn cũng chỉ chống đở qua mười chiêu, đây là cậu đã nương tay rồi.

Xuống lôi đài Lạc Kỳ không quan sát trận tiếp theo mà đỏ mắt nhìn Mộc Trung đang cố ôm lấy cánh tay Dương Tiễn Lâm. Dù bị đẩy ra nhưng hắn vẫn như vậy, đến khi bị Dương Tiễn Lâm trừng mắt thì hắn lại xoa xoa bụng mà khóc.

Đây là tình huống gì? Não bộ Lạc Kỳ truyền đến từng cơn đau đớn. Cậu đang nhìn thấy cái gì đây?

Tự chấn an bản thân không có việc gì, Lạc Kỳ nhắm mắt lại nhưng tâm trí không thể an tỉnh.

"Tiễn Lâm, có phải huynh đã phụ ta?" Lạc Kỳ nghĩ đến đây, trái tim quặn đau từng cơn.

Đến khi tiếng trọng tài vang lên kêu cậu chiến vòng hai thì Lạc Kỳ mới mở mắt ra.

"Sư phụ, hình như sư đệ không ổn lắm" Mục Tiên Y quan sát Lạc Kỳ nãy giờ.

Khổng viện chủ im lặng nhưng vẻ mặt cực kỳ lạnh.

Đối thủ của Lạc Kỳ là Linh Cô Phượng, một thân âm hỏa của cô ta cực kỳ bá đạo, ở trận đấu trước Đồ Lãng đã phải thất bại thãm hại.

"Lạc Kỳ hình như không ổn" Linh Cô Phượng nhận ra bước đi loạn nhịp của cậu. Cô ta cười khẩy, xem ra ông trời cũng đứng về phía cô ta rồi.

Một đám âm hỏa xuất hiện trên tay cô ta, nó cuồng bạo đánh tới Lạc Kỳ.

Lạc Kỳ rút kiếm nhưng khôbg thể nào tinh và chuẩn nữa, vì vậy âm hỏa đã thiêu đốt một phần vai trái của cậu.

Liếc mắt xuống lôi đài Mộc Trung đang khıêυ khí©h nhìn Lạc Kỳ, Dương Tiễn Lâm thì ánh mắt ngập tràn cảm xúc. Lo lắng, sợ hãi, đau khổ,... Và một chút không dám đối diện với Lạc Kỳ.

"Tiễn Lâm, huynh sẽ nói thật với ta sao?" Lạc Kỳ tự hỏi.

Lúc này một đoàn âm hỏa hình phượng hoàng nữa bay tới cuống lấy Lạc Kỳ.

"Lạc Kỳ à, ngươi phân tâm thì coi như đã thua cuộc" cô ta rất tự tin chiêu này kết liễu Lạc Kỳ.

Dưới đài Mộc Trung xoa bụng mình nhìn Lạc Kỳ, hắn muốn cho Lạc Kỳ dao động, muốn Lạc Kỳ phải chết dưới âm hỏa tàn bạo này.

Nhưng đột nhiên ánh mắt Lạc Kỳ trở nên đỏ rực. Đạo Thể xuất hiện hòa tan toàn bộ âm hỏa.

Kiếm một lần nữa lăng lệ quyết tuyệt đâm tới Linh Cô Phương. Bắt ngờ trước hành động của Lạc Kỳ, cô ta cũng xuất ra Âm Phượng Thể hiển hóa thành một đầu Âm Phượng cực lớn.

Nhưng kiếm của Lạc Kỳ lúc này đã không thể ngăn cản, một kiếm chém xuống đánh tan Âm Phượng thể của cô ta.

Ôm vết thuơng lui lại cuối sân, Linh Cô Phượng sợ hãi nhìn Lạc Kỳ.

"Hắn đã bị mất trí rồi"Bị chém nát Đạo Thể, Linh Cô Phượng cũng triệt để thất bại. Cô ta không ngờ mình thất bại thảm hại như vậy, dù biết thực lực của mình không bằng Lạc Kỳ nhưng trước đó cô vẫn tự tin đánh một trận sòng phẳng.

"Ta thua rồi" cô ta đau đớn thừa nhận.

Lạc Kỳ thắng mà không hề vui, kiếm vẫn trong tay, cậu từng bước, từng bước đi xuống lôi đài.

Kiếm đặt lên cổ Dương Tiễn Lâm, Lạc Kỳ u uất nhìn hắn:

"Nói, huynh có phản bội ta hay không?"

Một màn này làm xung quanh đều điên đảo, chẳng lẻ tin đồn đạo lữ của Lạc Kỳ ở ngoại môn là thật? Nhưng nhìn Dương Tiễn Lâm không hề xứng với Lạc Kỳ a.

"Tiểu Kỳ à, ta...ta xin lổi đệ" Dương Tiễn Lâm không dám nhìn Lạc Kỳ, hắn cũng không muốn giấu nữa. Thời gian qua hắn như sống trong địa ngục vậy, cứ mõi lần thấy Mộc Trung là cảm giác tội lôi trong hắn lại xuất hiện.

"Haha, xin lỗi, Dương Tiễn Lâm ơi Dương Tiễn Lâm, ta không ngờ ngươi lại phản bội ta như vậy"

"Hừ, Tiễn Lâm sắp làm cha, ngươi tính là thứ gì chứ" đột nhiên Mộc Trung xen vào.

"Phốc" ngây lập tức hắn liền ăn một kiếm của Lạc Kỳ.

"Ngươi đáng chết" sát khí của Lạc Kỳ lúc này làm mọi người xung quanh đều lui ra hai bên.

Một kiếm nữa đâm tới Mộc Trung, nhưng lúc này Dương Tiễn Lâm đã chặn trước mũi kiếm của Lạc Kỳ.

"Tránh ra"

"Tiểu Kỳ à"

"Ta nói ngươi tránh ra"

"Không, trong bụng Mộc Trung có đứa con của ta, ta không thể để đệ gϊếŧ hắn được" Dương Tiễn Lâm lần đầu tiên đối nghịch Lạc Kỳ.

"Con, ha ha, tốt tốt. Ta thành toàn cho ngươi" kiếm không hề nương tay đâm xuyên qua Dương Tiễn Lâm.

Lạc Kỳ không khóc, giờ đây cậu không còn nước mắt để khóc nữa.

"Từ đây, ta với ngươi ân đoạn nghĩa tuyệt" Lạc Kỳ rút kiếm, máu nhuộm đỏ thanh kiếm, từng giọt nhiễu xuống, "toong...toong..." máu rơi như từng mũi kim đâm nát tim hai người.

Dương Tiễn Lâm quỵ xuống, nhìn Lạc Kỳ đi xa, hắn biết từ đây hai người thật sự kết thúc rồi. Không phải hắn không muốn níu kéo, chỉ là hắn còn mặt mũi nào đối diện với Lạc Kỳ nữa chứ. Nếu ngày đó hắn gϊếŧ Mộc Trung thì chuyện này đã được giữ kín, nhưng hắn không làm được khi biết Mộc Trung mang cốt nhục của mình. Đứa bé là vô tội, hắn đánh đổi vì nó có sai không?

"Tiểu Kỳ à, không có kẻ vô dụng như ta, con đường sau này đệ mới đạp bước đỉnh phong được" Dương Tiễn Lâm ôm mặt khóc.

Còn Lạc Kỳ giờ đây như kẻ mất hồn, cậu hận, hận mình đã đánh giá thấp Mộc Trung. Nếu không phải biến cố xảy ra thì cậu đã gϊếŧ hắn trong Âm Sát Sâm Lâm rồi. Tiếc hận giờ đã muộn màng, cậu không ngờ sau vạn năm bi kịch đó lại lần nữa đổ xuống trong cuộc đời đầy bi thương của cậu.

Mọi thứ diễn ra quá nhanh khiến cho mọi người chưa rỏ chuyện gì cả. Nhưng Khổng Viện chủ lại khẻ mĩm cười, chỉ cần Lạc Kỳ vượt qua nổi đau này thì tương lai ai còn dám tranh phong. Bà đánh giá cao Lạc Kỳ nhưng Dương Tiễn Lâm lại là hòn đá cản đường cậu, nhiều lúc bà muốn giải quyết hắn nhưng lại sợ Lạc Kỳ biết nên thôi.

"Ta kiến nghị tạm dừng thi đấu ba ngày sau hãy tiếp tục" Khổng Viện Chủ lên tiếng. Vì đây chỉ là cuộc thi đấu của những đệ tử mới nên bà vẫn có quyền hạn đó.

Giam mình trong phòng ba ngày, Lạc Kỳ không khóc, không la, chỉ ngồi đó. Không có gì là thiên trường địa cửu, cậu đã chuẩn bị tâm lý từ rất lâu rồi, nhưng nó đến cậu vẫn không cam tâm tiếp nhận.

"Đình Nhi, Vỹ Nhi từ đây mẹ sẽ sống vì các con. Ngày các con bước chân vào Vĩnh Hằng Đại Lục này sẽ phải có cuộc đời của vua chúa"

Nhớ đến hai đứa con trai, Lạc Kỳ càng quyết tâm hơn nữa.

Đêm đó đạo nguyên giằng giũ, trong phòng Lạc Kỳ một đêm nữa không ngũ.