Theo ông lão giải thích, ở Âm Sát Môn có năm viện theo thứ tự là Tụ Âm, Cuồng Sát, Dạ Ảnh và Minh Hàn và Nhược Thủy. Trong đó lấy Tụ Âm, Cuồng Sát thực lực mạnh nhất, còn Nhược Thủy luôn yếu nhất, mang tiếng là một trong ngũ viện nhưng thật ra cũng không có bao nhiêu tiếng nói. Ngoài ra từ ngũ viện tách ra có vô số ngọn núi lớn nhỏ khác, ở Âm Sát Môn chỉ cần đến Chí Tôn là có thể chiếm một ngọn núi để khai sơn.
Thật ra Lạc Kỳ không quan trọng mình sẽ vào ngũ viện hay các núi, trước đây chẳng phải cậu cũng đi lên từ bần cùng đó thôi. Chỉ là bây giờ Dương Tiễn Lâm cần một nơi phải có tài nguyên thật nhiều để không bị lạc hậu so với cậu thêm nữa.
Đem bỏ Lạc Kỳ và Dương Tiễn Lâm ở tòa thành gần đó, ông lão liền biến mất. Nhưng trước khi đi ông ta đe dọa hai người nếu dám chạy thì ông ta sẽ lột da, rút xương,... Nói chung là cái gì ghê nhất ông ta đều đưa ra.
Ông ta muốn hai người ba tháng sau tự lên Âm Sát Môn mà khảo hạch. Theo Lạc Kỳ đoán ông ta chắc là muốn giấu thân phận đây mà.
Trong ba tháng này Dương Tiễn Lâm rất chăm chỉ tu luyện, hắn không hề ra khỏi phòng một bước. Thấy vậy Lạc Kỳ muốn khuyên hắn nhưng cậu không biết mở lời như thế nào.
Càng đến ngày Âm Sát Môn chiêu thu đệ tử thì càng có nhiều người đến trú tại tòa thành này. Nếu không phải đã trả trước ba tháng tiền trọ thì gía phòng của Lạc Kỳ đã tăng thêm rồi.
Vậy mà hôm nay trong lúc Lạc Kỳ đang tu luyện thì tên tiểu nhị dám lên đuổi cậu ra. Lý dó là một kẻ họ Lữ gì đó muốn phòng của cậu cho bằng hữu của hắn.
"Biến" chỉ là một tên Tiên Đồ tam cảnh cũng dánh dùng giọng điệu lên mặt với Lạc Kỳ, nếu không lo ngại phía sau khách điếm này có cường giả thì hắn đã chết rồi.
"Ngươi, rượu mời không uống muốn uống rượu phạt, ta..." hắn còn chưa nói hết, một bạt tai đã đánh hắn văng ra khỏi phòng, cửa đóng cái rầm.
Một lát sau, cánh cửa lần nữa bị đánh tung ra. Một tên cẩm y hoa phục nghênh ngang đi vào, theo hắn là một đám nịnh bợ khác.
"A u, thì ra mỹ nhân đang tằng tịu với đàn ông a, ha ha" nhìn Lạc Kỳ và Dương Tiễn Lâm ngồi chung giường tên đó liền buông lời da^ʍ ô. Nghe vậy đám theo hắn cũng phá lên cười theo.
Lúc này một đạo kiếm quang chém tới, đám kia giật bấn người lui về sau lưu thủ.
Dương Tiễn Lâm đứng lên, hai mắt lấp lánh sát khí. Kiếm trong tay hắn biến ảnh không ngừng, tuy thiên phú tu luyện của hắn không bằng Lạc Kỳ nhưng thiên phú kiếm đạo của hắn không hề thua kém, chỉ tại không có kiếm pháp phù hợp mà thôi.
Trong mấy tên đó chỉ có tên cầm đầu tu vi cao hơn Tiễn Lâm một tý, nhưng nhìn dáng vẻ bị thịt của hắn Lạc Kỳ không thèm ra tay mà để Tiễn Lâm giải quyết hết.
Như phát tác hết phẩn nộ bấy lâu nay, Dương Tiễn Lâm đánh chúng phải kêu cha gọi mẹ, làm xung quanh phải vây đến coi.
"Đó không phải Lữ công tử sao, sao bị đánh đến mức này"
"Hừ đáng đời, cuối cùng cũng gặp quả báo" xung quanh vui vẻ khi người gặp họa.
Thấy mình làm trò cười cho thiên hạ, đánh cũng không lại, tên họ Lữ đành mở miệng dọa nạt:
"Cậu của ta là đệ tử nội môn của Âm Sát Môn, ngươi đánh ta ngươi sẽ chết không toàn thây"
"Dám hâm dọa ta, ngươi sẽ chết trước" Dương Tiễn Lâm định lấy mạng hắn, nhưng Lạc Kỳ minh mẫn hơn đã ngăn lại.
"Hắn biết sợ rồi, các ngươi thấy không. Còn không mau đỡ bản công tử lên" họ Lữ lấy lại vẻ ngạo mạn bình thường.
"Gϊếŧ ngươi thì không được, nhưng đánh tàn phế vẫn có thể" Lạc Kỳ nhếch môi. Tên họ Lữ như sợ thật, hắn nuốt ngụm nước bọt rồi cong chân bỏ chạy.Chỉ còn ba ngày nữa Âm Sát Môn mở cửa thu đệ tử, Lạc Kỳ và Dương Tiễn Lâm không bế quan nữa mà dùng ba ngày này đi khắp nơi, tham quan khung cảnh trong thành. Không biết sau này sẽ ra sao, nhưng bây giờ cứ vui trước đã.
Đúng là trình độ tu sĩ nơi này cao hơn Hoang Ngọc Thành rất nhiều, tuy không phải Đạo Tôn đầy đất nhưng thỉnh thoảng vẫn gặp một, hai. Với lại thời gian này rồng rắn lẫn lộn, thiên tài chân chính cũng sẽ xuất hiện, bọn họ cùng nhau tỉ thí rất sôi nổi.
Giống như lúc này ở một lôi đài tự mở, một cô gái dung nhan rực rở tay cầm song nguyệt đao đang đánh đối thủ tơi bời.
"Bọn nam nhân các ngươi cũng chỉ có vậy" cô ta khinh thường nói lớn. Đám nam nhân tức thật nhưng đã mười tên Tiên Đồ Bát Cảnh bị cô ta đanh bại rồi, còn nếu Cửu cảnh ra tay thì sẽ bị nói là ức hϊếp nữ nhi a.
"Tiễn Lâm, huynh lên đó giáo huấn cô ta chút đi"
Nghe Lạc Kỳ khích lệ Dương Tiễn Lâm liền nhảy lên lôi đài, rút kiếm.
"Kiếm tu à, tốt vậy để coi ngươi tiếp được mấy chiêu" cô ta vừa nói song nguyệt đao thanh thoát lướt tới.
Như u linh không hình bóng, cô ta chém sượt qua góc áo của Dương Tiễn Lâm.
"Vậy mà né được" chém hụt, cô ta hơi nhíu mày lại. Lúc này đến phiên Dương Tiễn Lâm xuất chiêu.
Kiếm pháp của hắn luôn âm lãnh cực điểm làm người khác phải rùng mình, kiếm chiêu cũng chỉ là loại đơn giản nhất nhưng cái tinh túy là hắn đã lĩnh ngộ được minh âm pháp tắc.
Dương Tiễn Lâm một khi đã ra tay thì không hề nhân nhượng, dù có là nữ nhân hay không. Cùng một cảnh giới, nhưng pháp tắc mà cô ta lĩnh ngộ lại thua Tiễn Lâm một bậc, càng đánh càng bị dồn ép khiến cô ta điên lên. Ở gia tộc bởi vì cô lĩnh ngộ pháp tắc mà luôn được tôn sùng, ra ngoài cùng trang lứa thấy cũng chẳng ai bằng mình nên cô càng tự kiêu. Không ngờ hôm nay bị một nam nhân đánh không đỡ nổi như vậy, thật mất mặt a.
"Là ngươi ép ta, Tiểu Dạ La Bí Pháp" thân thể cô ta chở nên mờ ảo, tốc độ, phản ứng của cô ta đều tăng lên đáng kể.
Dương Tiễn Lâm đứng đó không hề hoãn loạn.
"Tâm Kiếm, phốc..." một kiếm lạnh thấu xương đâm vào một hướng.
Vốn đang trong lúc vận dụng bí pháp cô ta cứ nghĩ sẽ kết thúc trận đấu này, không ngờ lại bị Tiễn Lâm đoán ra hướng mà phản công. Cũng may hai thanh nguyệt đao đã ngăn cản nhưng sự âm lãnh của một kiếm này đã kiến cô bị thương.
"Haha, thật tốt quá cuối cùng ma nữ này cũng bị đánh bại" mấy tên đàn ông xung quanh vui mừng hoan hô, đây cũng coi như xả mối hận trong lòng.
Lau vết máu trên môi, cô ta đối diện với Dương Tiễn Lâm, đột nhiên nói một câu làm xung quanh đều im phăng phắt.
"Ta quyết định, ngươi sẽ là đạo lữ của ta"
Nhưng đáp lại lời của người đẹp là một câu: "Ta không hứng thú" của Dương Tiễn Lâm rồi hắn nhảy xuống lôi đài đi đến bên Lạc Kỳ.
"Ta là đại tiểu thư của Hứa gia, lão tổ nhà ta là trưởng lão của Âm Sát Môn, ngươi lấy ta sẽ không thiệt" cô ta lần nữa hét lớn trong sự ngỡ ngàng của nhiều người.
"Ta đã có đạo lữ" bỏ lại một câu Dương Tiễn Lâm và Lạc Kỳ cùng nhau biến mất.
"Người mà Hứa Can Đình này đã chọn thì chắc chắn phải có được" cô ta vọng theo hướng hai người.
Lạc Kỳ không ngờ cô ta lại yêu người đánh bại mình như vậy, chẳng lẻ đây là "không đánh không yêu" không truyền thuyết.
"Tiễn Lâm, ta thấy từ lúc huynh lên đây vận đào hoa cũng phất lên nhiều đó chứ"
"Haha, tiểu Kỳ ghen rồi" Tiễn Lâm ha hả cười, lâu rồi Lạc Kỳ mới ăn dấm chua với hắn, xem ra hắn nên cảm ơn cô nàng Hứa Can Đình đó rồi a.
"Hứ, ghen nè" Lạc Kỳ nhéo eo Dương Tiễn Lâm làm hắn oai oải la làng.
Đùa giỡn cho đến khi đi vào một con hẻm, Lạc Kỳ và Dương Tiễn Lâm mới khôi phục vẻ mặt vui đùa lại.
"Các vị theo sau lâu như vậy cũng mệt rồi chứ" Lạc Kỳ nhìn về một hướng, từ nơi đó có bốn tên xuất hiện.