Chương 5: Gϊếŧ Người

Trấn này tuy nhỏ nhưng bởi vì thường có người tới nên khá nhộn nhịp. Lúc hai vợ chồng Lạc Kỳ đến một khách điếm thì thấy có mấy đội ngủ đang ở đây, bọn họ đều đang trong tình trạng giương cung bạt kiếm.

Lúc đi ngang qua, Lạc Kỳ có nghe bọn họ muốn tranh giành thứ gì đó. Không muốn thêm phiền phức nên hai người cũng không ở lại quá lâu.

Khuya đến tiếng chém gϊếŧ vang lên khắp nơi, từ bên trong phòng Lạc Kỳ và Dương Tiễn Lâm đã cầm kiếm trong tay.

"Gϊếŧ, gϊếŧ hết cho ta" đột nhiên một tên râu rìa, tay cầm đao ra lệnh bao vây cả khách điếm này.

Từ bên trong, mọi người thì gϊếŧ ra ngoài.

"Thiết Lâʍ đa͙σ Phỉ Đoàn các ngươi thật to gan, dám ra tay với chúng ta" một cô gái câm tức.

"Haha, có Âm Sát Lệnh, ta há sợ các ngươi. Đám người tông môn các ngươi lúc nào cũng tự cho mình thanh cao, không phải cũng chuyên gϊếŧ người cướp của đấy thôi"

"Thì ra là ngươi gϊếŧ Lâm sư đệ, trả mạng lại đây" cô gái điên lên xông tới.

Tiếp sau cô ta những người khác cũng gϊếŧ ra.

Lợi dụng lúc này hai người Lạc Kỳ đã thoát ra ngoài. Không tiếp tục ở lại trấn này, cả hai đi thẳng vào Di Địa trong đêm khuya.

Ánh trăng mờ ảo trên cao không thể soi sáng được tất cả, thỉnh thoảng một vài yêu thú đã tập kích hai người. Nhưng đây chỉ là bên ngoài nên yêu thú cũng không mạnh mẻ gì.

Đi một hồi Lạc Kỳ nhận ra mình vẫn trở về chổ củ. Nơi này như một mê cung vậy.

Đột nhiên ở một gốc tối gần đó có một người đàn ông đang nằm, thì ra có là tên đạo phỉ lúc nãy, nhưng bây giờ hắn đã chết.

"Đưa Âm Sát Lệnh ra" lúc này phía sau Lạc Kỳ chợt có một đạo công kích đánh tới. Dẫn đầu là một thanh niên mắt diều hâu, phía sau hắn Lạc Kỳ còn thấy mấy người trong khách điếm lúc nãy.

"Chúng ta cũng chỉ mới tới, không có nhìn thấy Âm Sát lệnh gì đó" Lạc Kỳ từ tốn đứng lên.

"Vậy sao!" thanh niên mắt trầm xuống hẳn. Không nói gì nữa tay hắn đã gϊếŧ tới.

Thủy đạo pháp tắc mãnh liệt dâng lên, tay của hắn được bao phủ bởi một làn nước mõng. Nhìn như không nguy hiểm gì nhưng thật ra nếu bị đánh trúng làn nước ấy sẽ nhập vào cơ thể phá hủy hết gân cốt của đối thủ.

Thấy thanh niên hạ sát Lạc Kỳ cũng không nương tay, rút Hồn ra nắm trong tay cậu huy lộng Nghi Thủy Kiếm Pháp đánh tới, ép hắn phải lui về sau.

"Tốt lắm, dám đối với Lăng Kính Đình hạ sát chiêu, ngươi sẽ chết không toàn thây" lúc này không chỉ tên thanh niên mà những tên còn lại đều xuất thủ.

Vốn thanh niên tu vi cao hơn Lạc Kỳ một tiểu cảnh giới nhưng bây giờ hắn chỉ có thể lui về sau né tránh.

Nhìn Dương Tiễn Lâm bị vây công Lạc Kỳ càng tức giận. Một đường kiếm chém ra liền lấy mạng bốn tên.

Dường như nhận ra yếu điểm của Lạc Kỳ là Dương Tiễn Lâm nên tên thanh niên lướt nhanh qua đánh tới. Hắn nhanh nhưng Lạc Kỳ càng nhanh, tuy kiếm chống đở một chưởng này nhưng Dương Tiễn Lâm cũng bị áp lực đánh cho hộc máu.

"Ngươi chết sẽ rất thảm" Lạc Kỳ hai mắt phát hỏa. Toàn bộ sát chiêu đều tung ra, thanh niên liên tục chống đở nhưng không được. Cuối cùng hắn phải niệm một đạo phù truyền tin cho đồng môn của mình, nhưng sơ hở đó cũng khiến mạng nhỏ của hắn bị lấy đi.

Nhanh chóng thu gom chiến lợi phẩm, Lạc Kỳ dìu Dương Tiễn Lâm rời đi. Nhưng cậu vẫn không hề thấy cái gọi là Âm Sát Lệnh ở đâu.

"Tiểu Kỳ à, là huynh vô dụng quá phải không" Dương Tiễn Lâm buồn buồn hỏi.

"Huynh còn nói vậy là ta giận đó, không lẻ giữa chúng ta còn quan trọng chuyện này sao" Lạc Kỳ giả vờ giận dỗi. Cậu hiểu cảm nhận của hắn, là một người đàn ông mà luôn để đạo lữ của mình đứng ra bảo vệ, hắn vui sao được.

Hai người rời đi nhưng lại đổi đường khác, Lăng Kính Đình bây giờ đã không thích hợp nữa.Lạc Kỳ biết dù Lăng Kính Đình có Vạn Thế tọa trấn nhưng muốn đào tạo ra một tên Đạo Tôn cũng mất không ít tài nguyên, huống chi Đạo Tôn trẻ tuổi như tên kia. Chắc chắn hắn phải được tông môn rất coi trọng nên mới tự cao như vậy.

Ở Hoang Hải này không an toàn nữa, vì vậy hai người quyết định rời khỏi đây. Trên đường đi nhân tiện tìm hiểu luôn về Âm Sát Lệnh.

Thì ra Âm Sát Lệnh xuất phát từ Âm Sát Môn trên dãy Cửu Hoàn Âm Sơn. Lệnh bài này nghe nói có quyền uy rất lớn, chỉ có đại đệ tử của họ mới nắm giữ. Nhưng không may là hơn một năm trước Âm Sát Tiên Tử cũng là đại đệ tử của Âm Sát Môn, vì truy đuổi một phản đồ mà bị phản sát phải bỏ mạng, chết mất xác tại Di Địa.

Âm Sát Môn đã ra tiếng nếu ai tìm được Âm Sát Lệnh thì sẽ được bọn họ giúp cho làm một việc.

Nghe xong câu truyện Lạc Kỳ thấy rất hứng thú với Âm Sát Môn này. Đại đệ tử chết không hề tìm xác mà lại đi tìm một tấm lệnh bài.

"Tiễn Lâm à, phải chăng đã có kẻ lấy đi Âm Sát Lệnh trước chúng ta"

"Ta cũng không rỏ lắm, nhưng mà ta thấy không có nó sẽ tốt hơn" Dương Tiễn Lâm nắm tay Lạc Kỳ vổ vổ, hắn biết là cậu đang rất tiếc nuối. Hắn không muốn vì nó mà Lạc Kỳ phải rơi vào nguy hiểm nữa.

Đột nhiên lúc này một ông lão râu bạc đi lại gần, bởi vì đang trong thời điểm nhạy cảm nên độ cảnh giác Lạc Kỳ rất cao. Cậu nhanh chóng ra hiệu cho Dương Tiễn Lâm, cả hai đều thủ sẵn ám chiêu.

"Hai đứa nhóc, đừng lo lắng ta không có ác ý" ông lão hòa nhã cười cười, ngồi xuống đối diện với hai người.

"Ta nghe các ngươi nói về Âm Sát Lệnh, vậy có hứng thú gia nhập Âm Sát Môn không?"

Liếc nhìn nhau, Lạc Kỳ càng nguy ngờ.

"Chúng vãn bối tu vi nông cạn, sao dám mơ bước chân vào Âm Sát Môn chứ" Lạc Kỳ nhẹ nhàng từ chối.

Không biết ông lão này là ai, chỉ riêng cái tên Âm Sát này đã thấy quá tà môn rồi.

"Haha, không gia nhập Âm Sát Môn, các ngươi nghĩ Lăng Kính Đình sẽ buông tha cho các ngươi à"

Dương Tiễn Lâm nghe ông ta nói liền định xuất thủ nhưng rất nhanh đã bị Lạc Kỳ chụp lại.

"Xin tiền bối giải nghi hoặc"

"Ngươi thông minh hơn hắn rất nhiều, thật đáng tiếc" ông ta thâm ý lắc đầu rồi mới nói tiếp.

"Lăng Kính Đình nằm ngay cửa ra Hoang Hải, cho dù các ngươi muốn đi ra hay ở lại đây thì bọn chúng cũng không khó để tìm ra. Đừng xem thường bọn chúng. Huống chi nếu các ngươi không theo ta thì bây giờ ta sẽ bắt các ngươi mang đến đó. Haha" đây là uy hϊếp trắng trợn a.

"Tiền bối nói đùa, bọn tiểu bối đâu xứng đáng để tiền bối ra tay" Lạc Kỳ gượng cười.

"Nhưng ta đã quyết như vậy, một là theo ta gia nhập Âm Sát Môn, hai là đi Lăng Kính Đình chịu chết. Các ngươi chọn đi" lần này ông ta hạ giọng, uy áp làm hai người phải toát cả mồ hôi.

Không ngờ chưa thoát ra hang cọp lại bị rơi vào miệng sói, suy tính nhanh trong đầu cuối cùng hai người cũng theo ông ta rời đi. Dù chưa biết Âm Sát Môn là hình dạng gì, nhưng chắc chắn sẽ tốt hơn rơi vào tay bọn người Lăng Kính Đình.

Gần rời khỏi phạm vi của Hoang Hải, linh khí càng nồng đậm hơn, tuy không quá nhiều nhưng đối với người tu đạo tích tiểu thành đại thì đã rất tốt rồi.

Trên đường đi ông lão đó liên tục khen ngợi Âm Sát Môn, đến nổi Lạc Kỳ phải kéo Dương Tiễn Lâm vào phòng để tự ông ta lái phi thuyền một mình.

Thấy phi thuyền của Âm Sát Môn nên Lăng Kính Đình không hề dám kiểm tra, vì vậy Lạc Kỳ và Dương Tiễn Lâm thành công thoát khỏi đây, bước vào hành trình mới.