Môn chủ và mọi người xung quanh nghe xong không hẹn mà cùng quay qua nhìn Lạc Kỳ một cái, thấy mặt của cậu vẫn bình thường đột nhiên trong lòng dâng lên một nổi an tâm.
"Các vị tuyển thủ xin mời lên lôi đài" nghe người đàn ông đứng trên lôi đài nói, mấy tông môn xung quanh Lạc Kỳ đều thở dài.
"Đám người chúng ta thực lực yếu kém hay là liên minh lại với nhau" bổng nhiên một câu nói đánh trúng tâm tư mọi người được nói ra.
"Như Sương Tiên Tử nói chí phải, Ngô Hỏa cũng nghĩ vậy, chỉ là không biết ba vị nghĩ sao". Tên Ngô Hỏa với mái tóc đỏ rực đến từ Thương Hỏa Tông này, ai không biết hắn đang theo đuổi Thẩm Như Sương của Tỏa Tâm Cốc. Nhưng dù sao đây cũng là chuyện tốt, liên minh lại với nhau còn có vài phần cơ hội nên hai người khác đều đồng ý.
Đối với Lạc Kỳ có liên minh với bọn họ hay không cũng vậy, cậu đồng ý cũng chỉ vì nghĩ cho Âm Sát Môn. Nếu cậu thất bại, có lẽ sẽ ít đi vài địch thủ.
Năm người đi lên lôi đài, trên đây cũng có vài tổ đội nhỏ giống với đám Lạc Kỳ.
"Haha, Tinh Minh ngươi xem đám vô dụng này hợp lại với nhau thật đúng là "cá mè một lứa" a"
Bị gọi đích danh như Tinh Minh không hề cho ý kiến, chỉ lạnh lùng quan sát các đối thủ. Xì mũi một cái tên vừa mới nói còn thầm mắng "đạo đức giả"
Xung quanh nghe bản thân mình bị đánh giá là vô dụng, tuy tức giận nhưng đều nhịn lại. Ai không biết Hắc Ma công tử của Hắc Ma Môn là một trong lục đại tuyển thủ lần này chứ.
Trong tích tắc bảy mươi lăm tuyển thủ đều đã có mặt trên lôi đài, một tiếng hô to "bắt đầu" cũng báo hiệu cho một cuộc chiến đẫm máu đã diễn ra.
Vừa mới bắt đầu đám Lạc Kỳ đã bị vây công, có lẻ nhận ra bọn họ xuất thân từ các tông môn yếu nhất nên muốn diệt trừ trước.
Nhưng đôi khi xuất thân không thể đại biểu cho thực lực, ngoại trừ Lạc Kỳ vẫn lưu thủ chỉ thể hiện ở mức trung bình thì bốn người khác đều hiện ra thực lực rất khá.
Làn sương độc của Thẩm Như Sương đã khiến hai kẻ hóa thành tro bụi khi dám đi vào, còn hỏa quyền của Ngô Hỏa cũng đã đấm lũng bụng một kẻ khác. Ai cũng thể hiện thực lực vượt trội chỉ có Lạc Kỳ vẫn chưa giải quyết xong một đối thủ.
Tuyển thủ vơi dần, lá gan của Ngô Hỏa cũng lớn hơn, bây giờ đã dám nghĩ đến Tinh Sứ Lệnh trên cao kia. Liếc nhìn Lạc Kỳ đang tuột hậu đằng sau, bốn người Ngô Hỏa lộ ra ánh mắt khinh thường bỏ cậu lại mà đánh lên phía trước.
Trong mắt những người ở đây Lạc Kỳ có thể sống tới bây giờ đều nhờ bốn người Ngô Hỏa bảo vệ nhưng chỉ có Âm Sát Môn biết Lạc Kỳ đang làm gì. "Giả trư ăn thịt hổ" chiêu này Lạc Kỳ đã khiến cho nhiều kẻ ở Âm Sát Môn phải ôm hận rồi.
Lá gan lớn nhưng phải xem thực lực của bản thân đến đâu nữa. Bốn người Ngô Hỏa xông vào giữa ý đồ đoạt lấy Tinh Sứ Lệnh nhưng rất tiếc chưa gì đều bị gϊếŧ chết.
Bên dưới khán đài tông môn của bọn họ đều đang khóc than, tiếc hận bọn chúng quá tham lam mà mất khôn.
Cuộc chiến vẫn tiếp tục cho đến khi chỉ còn mười mấy người thì lúc này Lạc Kỳ đang đứng ở rìa ngoài lại ở nên rất nổi bật.
"Muốn ngư ông đắc lợi, đi chết đi" đột nhiên có một kẻ tay vận công, đánh về phía Lạc Kỳ kéo cậu lại.
Thấy vậy mọi người Âm Sát Môn đều khinh sợ đứng lên, xung quanh mấy tông môn khác đều vui mừng khi người gặp nạn. Cùng hợp tác mà chỉ có Lạc Kỳ sống, bọn họ sao chịu được.
Nhưng mà khi khoảng cách giữa Lạc Kỳ và tên đó sắp đυ.ng nhau, tên đó vung tay định gϊếŧ cậu thì Lạc Kỳ đã đâm kiếm, lướt thẳng qua thân thể hắn.
Huy kiếm hai lần nữa, hai kẻ đứng gần đó đều bị chém đứt đầu.
Lúc này ai còn dám khi dể Lạc Kỳ nữa, cậu đứng đó với thanh kiếm rỉ máu và mái tóc trắng càng khiến cho mọi người có phần đáng sợ.
"Hay lắm, lại một kẻ không biết sống chết" nhìn phục sức trên người Lạc Kỳ, Hắc Ma biết cậu đến từ một Âm Sát Môn yếu kém nên muốn ra tay thị uy. Đột nhiên, cánh tay hắn bị một thanh niên khác nắm lại.
"Kẻ này nguy hiểm"
"Hàm Lộc, ngươi buông ta ra" Hắc Ma muốn vẫy tay hắn ra nhưng nhìn thấy ánh mắt Hàm Lộc nhíu lại thì cánh tay lại không dám động.
"Hừ, tha cho ngươi lần này" nói xong Hắc Ma quay nhìn mấy người khác, còn Hàm Lộc thì nhìn Lạc Kỳ thêm mấy lần nữa.
Hàm Lộc, đại đệ tử của Thương Khung Thần Tông, cũng là kẻ được đánh giá mạnh nhất lần tranh đoạt này. Nhìn hắn và Hắc Ma, Lạc Kỳ chỉ cười thâm thúy, cái tên này Lạc Kỳ sẽ nhớ kỹ.