Chương 26: Nổi Khổ Của Âm Sát Môn

Yên yên ổn ổn một tuần rồi có người tới dẫn Lạc Kỳ đến động phủ của Môn Chủ, ở đây đích thân ông ta lại dẫn cậu vào một nơi nào đó mà cậu chưa từng biết. Chỉ thấy ở đây có một tòa trận pháp lớn với một tọa tròn ở giữa và chín cột trụ xung quanh.

Lúc này ở đây đã có tám người đợi sẵn, thấy Lạc Kỳ và Môn chủ đến đều nở nụ cười.

"Nếu đã đông đủ rồi thì bắt đầu truyền thừa thôi" ông lão già nhất, có lẻ tu vi cũng cao nhất nói.

Sau đó Lạc Kỳ đi vào vòng tròn chính giữa xếp bằng ngồi xuống. Cậu biết truyền thừa này có nghĩa là gì.

Ngày xưa lập nên Âm Sát Môn là một vị Đồng Nguyên lão tổ, gọi là Âm Sát Lão Tổ. Lúc vị này sắp tọa hóa, Âm Sát Môn lại không có ai kế thừa đạo thống của mình nên đã lập nên Cửu Chuyển Quy Nguyên Trận này nhằm truyền thừa cho hậu bối những sở học của mình.

Muốn kích hoạt trận pháp này cần phải có chín vị Vạn Thế Cảnh hợp sức và người nhận truyền thừa cũng phải là một thiên tài. Chẳng qua thiên tài ở Âm Sát Môn đem so với các tông môn khác vẫn kém đôi chút, cho nên bao năm qua không có ai nhận được phân nữa truyền thừa.

Không lâu sau, chín cột trụ đã phát sáng tỏa ra một nguồn nguyên lực lạnh thấu xương cùng hòa vào cơ thể Lạc Kỳ.

Lúc đầu trong đầu của Lạc Kỳ dần dần xuất hiện một vài thứ gì đó còn chưa rỏ ràng, dần dần hoàn chỉnh là một bộ "Tu Luyện Giản Giải".

Kế tiếp là một môn Âm Sát Ma Trảo, Âm Sát Kiếm Pháp.

Bây giờ thân thể của Lạc Kỳ đã khẻ lây động, giống như lung lây sụp đổ nhưng rất nhanh đã trở lại bình thường. Những vị ở đây thấy vậy đều thầm khen ngợi nhưng bọn họ không hề biết Lạc Kỳ là có người giúp đỡ.

Nhận ba môn truyền thừa đã là tốt nhất từ trước đến nay, Lạc Kỳ dù có kiên định đến đâu nhưng căn cơ vẫn quá kém. Chỉ là khi cậu lung lây sắp ngã thì trong đầu lại xuất hiện một ông lão tự xưng là Âm Sát Lão Tổ.

Ông ta nói không muốn đợi nữa, Lạc Kỳ là người thích hợp nhất ông từng gặp nên sẽ để lại tất cả cho cậu rồi ông ta tan biến hóa thành một đạo văn khảm ngay cánh tay cậu.

Đại trận ngừng lại, chín vị kia chỉ căn cứ thời gian rồi cho là cậu nhận được ba môn truyền thừa, Lạc Kỳ mượn thế đẩy thuyền cũng chấp nhận vậy.

Bởi vì thời gian tranh đoạt Tinh Sứ không còn nhiều nên Âm Sát Môn quyết định tận lực bồi dưỡng Lạc Kỳ, cho cậu vào cấm địa tu luyện những gì nhận được từ truyền thừa.

Hai môn Âm Sát Ma Trảo và Âm Sát Kiếm Pháp tuy tốt nhưng Lạc Kỳ vẫn chưa tu luyện, bây giờ cậu đang nghiên cứu hai môn Âm Sát Ma Công và Thúc Hồn Đại Pháp mà cậu được đích thân Âm Sát Lão Tổ truyền thừa.

Từ trước đến đây Lạc Kỳ chỉ tu luyện Vô Ngã Chiếu Thủy Kinh mà cậu đã lấy được ở Tiên Giới. Nó tuy thích hợp với cậu nhưng rất tiếc là phẩm cấp lại có hạn.

Thời gian trôi qua Âm Sát Ma Công được Lạc Kỳ tu luyện nhưng theo một lộ trình khác. Đời này cậu sửa rất nhiều môn đạo pháp, công pháp nhưng phải nói Âm Sát Ma Công là khó nhất. Tưởng chừng như rất thích hợp nhưng lại hoàn toàn không phải, Lạc Kỳ phải mất rất nhiều công sức mới sửa lại được tầng một.

"Bây giờ nên gọi là Âm Sát Mặc Liên Quyết đi" cậu vẫn giữ tính Âm Sát trong công pháp này nhưng lại bỏ đi phần ma tính của nó, Lạc Kỳ tự nhận cậu chưa bao giờ thích hợp với Ma đạo công pháp.

Thời gian tiếp theo Thúc Hồn Đại Pháp cũng được Lạc Kỳ tu luyện thành công. Đây là một môn bí pháp phụ trợ cực kỳ bá đạo, có nó Lạc Kỳ tin tưởng khi tranh đoạt Tinh Sứ cũng tăng thêm vài phần.

Không biết ở lại cấm địa bao lâu, chỉ biết Lạc Kỳ chưa bao giờ ngừng tu luyện. Mỗi một giây đối với cậu đều quý giá, cậu không muốn bỏ lở.

Cho đến khi Lạc Kỳ bị đá văng ra mới biết được cấm địa đã đóng cửa, có nghĩa là nguyên lực bên trong đã cạn không biết bao giờ mới khôi phục. Xem ra vì Lạc Kỳ, vì vị trí Tinh Sứ này mà Âm Sát Môn đã bỏ ra cả vốn rồi.

Kế tiếp Lạc Kỳ được đưa đi gặp Môn chủ và các vị Thái Thượng Trưởng Lão, sau khi thăm hỏi thì Môn chủ bắt đầu ảo não thở dài:

"Lạc Kỳ à, chắc ngươi cũng đoán được chúng ta đã bỏ ra quá nhiều cho lần tranh đoạt này phải không?"

Lạc Kỳ gật đầu biểu thị đồng ý, rồi Môn chủ lại nói tiếp:

"Dĩ vãng Tinh Sứ không đáng để Âm Sát Môn bỏ ra nhiều như vậy, nhưng bây giờ lại khác. Nếu lần này chúng ta lại thất bại thì một ghế cuối cùng trong Chủ Tông - Thương Khung Thần Tông sẽ mất, đồng nghĩa với việc chúng ta sẽ mất đi sự hậu thuẫn của Thương Khung Thần Tông"

Đây là một chuyện rất lớn, đối với một Âm Sát Môn từng ra đời Đồng Nguyên Lão Tổ mà nói là một con mồi ngon cho rất nhiều tông môn khác. Thực lực của Âm Sát Môn ngày càng suy nếu mất luôn sự che chở của Thương Khung Thần Tông thì chỉ có nước chết.

Nghe Môn chủ nói xong, một chân Lạc Kỳ quỳ xuống chấp tay nhìn thẳng ông, kiên định nói:

"Dù bỏ cả mạng này, Lạc Kỳ cũng nhất quyết giành lấy vị trí Tinh Sứ".Cái quỳ này của Lạc Kỳ là thật tâm, cho dù có vì Âm Sát Môn hay không thì cậu cũng đã nhận được rất nhiều thứ từ nơi này. Ân đền, oán trả đó luôn là phương châm sống của Lạc Kỳ, huống chi cậu cũng xem Âm Sát Môn là nhà rồi.

Trong tương lai dù có đoạt được vị trí Tinh Sứ đi chăng nữa thì số mệnh của Lạc Kỳ vẫn dinh đến Âm Sát Môn, trừ khi có một ngày thực lực của cậu khiến người khác lo ngại.

Để chuẩn bị cho tranh đoạt sắp tới, Âm Sát Môn đã chọn ra một trăm đệ tử mạnh nhất để theo Lạc Kỳ tác chiến. Trong số đó Tô Mã Nhi, Hàn Từ Mộ ...đều có mặt.

Còn cách thời gian tranh đoạt một năm, đích thân Môn chủ và hai vị Thái Thượng trưởng lão đã dẫn mấy người Lạc Kỳ đi đến Thương Khung Thần Tông.

Vị trí của Âm Sát Môn chỉ được coi là rìa đại lục cách Thương Khung Thần Tông rất xa, nhưng cũng may lộ tuyến có Truyền Tống Trận nên chỉ mất hơn mười tháng là đến. Chẳng qua cái giá phải trả là rất lớn, mỗi lần truyền tống đều trả một trăm viên Bản Nguyên Đạo Thạch, trên đường phải trải qua năm lần truyền tống như vậy. Nhìn mặt Môn chủ tiếc nuối, cũng đủ biết Âm Sát Môn cũng không giàu có gì.

Dưới chướng Thương Khung Thần Tông có 72 tông môn, mỗi tông môn sẽ phái ra một đệ tử tranh đoạt cùng với ba người từ Thương Khung Thần Tông, tất cả là 75 ứng viên. Đã gần 10 vạn năm rồi Âm Sát Môn không giành được một vị trí Tinh Sứ nào, có thể thấy là khó khăn cở nào.

Đến Thương Khung Thành, đoàn người Âm Sát Môn được bố trí ở một tòa trang viên nhỏ, hẻo lánh. Cũng đúng, bây giờ có còn ai coi trọng Âm Sát Môn chứ, nếu lần này không đoạt được Tinh Sứ thì lần sau tư cách đến đây còn không có, nói gì đến một tòa trang viên.

Năm ngàn năm một lần, tranh đoạt thập nhị Tinh Sứ là một sự kiện lớn không chỉ của Thương Khung Thần Tông mà các tông môn hảo hữu đều sẽ đến tham dự.

Vài ngày sau Môn chủ cầm về một bản danh sách cho mọi người thảo luận. Lần này ngoại trừ ba người của Thương Khung Thần Tông thì Minh Ngọc Tông, Hóa Cốt Tông, Lãnh Tình Cốc là ba tông môn được dự đoán là dể dàng giành được Tinh Sứ nhất, dù sao ba tông môn này thực lực cũng mạnh nhất, lần nào tranh đoạt cũng có một vị trí là của họ.

Ngoài ra các tông môn kế tiếp cũng được đánh giá rất cao, riêng Âm Sát Môn nằm cuối chỉ được nhận xét vẻn vẹn một câu: "không có cơ hội"

Nhìn dòng chữ này Lạc Kỳ chỉ cười không hề nóng giận, như vậy cũng tốt ít ra thực lực của cậu vẫn còn là bí mật. Để xem người "không có cơ hội" này khi chiếm lấy Tinh Sứ thì kẻ biên soạn ra bản danh sách này có tự nhục không.

Để tránh chịu sỉ nhục và xảy ra những chuyện ngoài ý muốn, trong hai tháng kế tiếp Lạc Kỳ không hề ra khỏi trang viên. Không phải cậu sợ mà là không muốn thực lực bị bại lộ mà thôi. Tuy nhiên, Lạc Kỳ vẫn nghe được chuyện các đệ tử Âm Sát Môn ra ngoài bị sỉ nhục như thế nào, đến nổi Tô Mã Nhi còn bị đánh trọng thương.

Hai tháng trôi qua, cuối cùng thời khắc tranh đoạt Thập Nhị Tinh Sứ cũng đến. Khán đài của Âm Sát Môn là một gốc nhỏ, xung quanh cũng là các tông môn yếu kém. Ít ra cùng chung cảnh ngộ nên người của Âm Sát Môn cũng không phải nghe những lời khinh nhục nữa, chẳng qua ánh mắt của mấy tông môn đó nhìn Âm Sát Môn có vài phần thương hại.

Đến khi tất cả tông môn, khách mời đều ổn định thì một người đàn ông mới lên giữa lôi đài, lớn tiếng nói:

"Các vị, dựa theo dĩ vãng thì các tuyển thủ sẽ được phép mang theo 100 người vào Ma Cốc tranh đoạt Tinh Sứ Lệnh" nói đến đây ông ta ngừng một chút, quét mắt nhìn xung quanh một lượt tạo kịch tính rồi mới nói tiếp:

"Nhưng lần này quy tắc đã thây đổi. 12 Tinh Sứ Lệnh sẽ được treo lơ lững trên lôi đài và các tuyển thủ phải tự mình đoạt lấy" nói xong nhìn khuôn mặt bất ngờ của mọi người, ông ta hài lòng mĩm cười.

Dĩ vãng còn lợi dụng thực lực tổng hợp được, còn lần này tuyển thủ phải tự thân vận động, còn phải trực diện đối đầu với 74 người khác. Các tông môn yếu kém nghe xong mặt mũi đều xanh lại, còn các môn phái mạnh cũng không lạc quan, ai biết đệ tử của bọn họ có bị người khác hợp lực đánh hội đồng hay không.