Chương 15: Đánh Úp

Một món đạo khí có uy lực lớn như vậy không phải một tên đệ tử nào đó có thể sở hữu, họa chăng đó là ý của Tụ Âm Viện Viện chủ? Nhưng tại sao hắn muốn làm như vậy, đúng là Táng Linh Tháp cho phép gϊếŧ chóc nhưng không phải là tuyệt sát tất cả đệ tử của các viện khác.

"Tiểu sư đệ, theo đệ chuyện này phải giải quyết như thế nào" ở đây Lạc Kỳ là người có thực lực mạnh nhất nên Đan Đan hỏi ý kiến của cậu cũng phải.

"Thúc giục một kiện đạo khí uy lực như vậy không phải Đạo Tôn Cảnh có thể chịu nổi, dù vài ngàn tên Đạo Tôn cũng sẽ phải chịu di chứng"

"Địa điểm gần đây nhất là nơi nào?" Lạc Kỳ hỏi.

"Đi về hướng bắc là Cữu Huyền Động, bình thường sẽ do Cuồng Sát Viện chiếm đóng. Chệch về hướng tây là Ngọc Trúc Sơn, Tụ Âm Viện thường chiếm ở đây"

Suy nghĩ một chút Lạc Kỳ quyết định tiến về Ngọc Trúc Sơn. Nếu bọn chúng đã bị thương thì chắc chắn phải tìm một nơi tịnh dưỡng, sau đó mới tiếp tục công Cữu Huyền Động.

Không chỉ vậy, Lạc Kỳ còn liên lạc với Đường Mặc thông qua tia linh thức mà cậu để trong cơ thể hắn, thật may mắn hắn cũng đang ở Cữu Huyền Động. Kêu Đường Mặc kích động Cuồng Sát Viện tiến về Ô Phược Giang, Lạc Kỳ muốn thảm cảnh này bị nhiều người biết đến. Nếu những tên Cuồng Sát Viện không quá ngu ngốc thì cũng sẽ nhận ra ý đồ của Tụ Âm Viện, nhưng dù bọn chúng có ngu thì đã sao, Đường Mặc sẽ chỉ điểm hết.

Không chọn đi thẳng đến Ngọc Trúc Sơn mà Lạc Kỳ chọn cách đi vòng, chờ đợi thời cơ. Chọn một nơi ẩn giấu gần nữa tháng, Lạc Kỳ chế tạo năm tấm trận bàn.

Một ngày này, Lạc Kỳ mĩm cười đứng lên, dẫn theo tất cả đệ tử Nhược Thủy Viện đi tới Ngọc Trúc Sơn.

Đường Mặc đã đưa tin cho Lạc Kỳ biết Cuồng Sát Viện đã đánh về Ngọc Trúc Sơn, không chỉ vậy bọn họ còn mang theo số lượng lớn Hộ Thân phù nhằm kháng cự lại Phong Bạo Châu.

Mỗi viện đúng là đều có lá bài tẩy, còn Nhược Thủy Viện đây chẳng có cái quái gì ra hồn. Nếu không phải Lạc Kỳ chuẩn bị đầy đủ thì không biết số đệ tử ở đây phải chết bao nhiêu cho đủ.

Hiện tại đoàn người của Lạc Kỳ đang ở phía bắc Ngọc Trúc Sơn, như vậy sẽ cùng Cuồng Sát vây công hai phía.

Đợi khi Cuồng Sát Viện và Tụ Âm Viện đã khai chiến đến lúc sinh tử nhất thì Lạc Kỳ mới dẫn quân úp vào.

"Nhược Thủy Viện dám đánh úp chúng ta, các ngươi sẽ chết không toàn thây" người của Tụ Âm Viện phẩn nộ. Nhưng bây giờ họ đã sức cùng lực kiệt, tứ bề lâm địch, miệng phẩn nộ cũng không giải quyết được gì.

Lạc Kỳ quan sát lâu chắc chắn mỗi lần kích hoạt Phong Bạo Châu sẽ phải trả một cái giá rất đắt, nên tới giờ bọn chúng vẫn chưa dùng lần nữa.

Sau khi chém gϊếŧ bên phía Tụ Âm Viện chỉ còn vài trăm người, tất cả đều mang thương tích nặng.

"Là các ngươi ép ta, có chết ta cũng lôi các ngươi chôn cùng"

Tên này vừa nói xong Phong Bạo Châu đã xuất hiện trong tay hắn. Cùng với những đệ tử còn lại, hắn bắt đầu kích hoạt nó.

Bạo Châu xoay tròn trên không trung, gió lốc như đao cũng xuất hiện chém rạp hết Ngọc Trúc xung quanh.

Đúng là uy lực của Phong Bạo Châu không hề tầm thường, dù chưa thể xuất hết công năng nhưng Lạc Kỳ phải dùng đến hai trận bàn mới bảo vệ được Nhược Thủy Viện.

Bên phía Cuồng Sát Viện, Hộ Thể Phù liên tục được tung ra, nhưng phong bạo quá mạnh đã chém nát gần hết.

Thấy Nhược Thủy Viện bên đây phòng ngự kiên cố mà Cuồng Sát Viện sắp chịu không nổi, Tụ Âm Viện càng đẩy mạnh tấn công về Cuồng Sát.

"Haha, chết đi" khi niềm vui sướиɠ của Tụ Âm Viện lên cao thì nổi tuyệt vọng của Cuồng Sát Viện cũng tới đỉnh điểm. Bọn họ cứ nghĩ mình sẽ chết nhưng không một trận bàn đã được vung ra bảo vệ bọn họ.

"Nhược Thủy Viện, các ngươi muốn chết" đột nhiên lúc này mấy trăm tên Tụ Âm Viện đồng loạt tư bạo. Uy lực đó khủng khϊếp đến mức trận bàn đều không bảo vệ nổi. Lạc Kỳ bị đánh bay ra xa, khóe miệng tràn ra vệt máu dài, những người khác kẻ chết, kẻ bị thuơng nằm la liệt.

Dẫn đầu bên Cuồng Sát Viện là một người tên Hạng Nghĩa, xếp 23 trên Âm Sát Bảng lúc này lồm cồm bò dậy.

"Phong Bạo Châu đâu rồi" hắn nhìn quanh một lượt thấy ai cũng trọng thương nên bỏ luôn ý nghĩ có kẻ trộm đi trước.

"Chẳng lẻ đã bị đánh nổ" Hạng Nghĩa thầm nghĩ, nhưng Phong Bạo Châu há dể dàng bị đánh nổ vậy sao?Trận chiến vừa kết thúc, Âm Sát Bảng bên ngoài một cái tên dần tiêu thất.

"Ông trời ơi, Tiêu Chính Nam chết rồi, là ai gϊếŧ được hắn chứ" xung quanh khϊếp sợ. Tụ Âm Viện Chủ nắm chặc nắm đấm, đôi mắt nhiễm huyết.

"Tên ngu si này, làm thất bại kế hoạch của ta" hắn thầm chửi, nhưng trong lòng đang lo lắng tứ bề.

Tiêu Chính Nam xếp hạng 16 trên Âm Sát Bảng, trừ bỏ mười đai cao thủ quanh năm bí ẩn và năm người tiếp theo bế quan trùng kích mười vị trí đầu, thì hắn là kẻ có thực lực mạnh nhất đi vào Táng Linh Tháp.

Lúc này Lạc Kỳ cũng đứng dậy, ánh mắt đề phòng nhìn Hạng Nghĩa.

"Ta thây mặt đệ tử Cuồng Sát Viện cảm ơn ân cứu mạng của ngươi, sau này sẽ đền đáp thỏa đáng" Hạng Nghĩa nhìn thoáng xung quanh rồi chấp tay cảm ơn Lạc Kỳ. Nếu không phải Lạc Kỳ tung ra trận bàn kịp lúc thì cả đám Cuồng Sát Viện đã chết hết rồi.

"Không cần cảm ơn, ta chỉ là không muốn thấy đồng môn bị kẻ gian ám hại mà thôi" Lạc Kỳ lạnh nhạt trả lời.

Hạng Nghĩa gật đầu nhìn Lạc Kỳ một chút rồi kéo tàn quân đi, đến việc thu thập tài nguyên cũng không.

"Sư đệ đó là một cơ hội đó, sao phải cứu bọn chúng chứ" Đan Đan nhìn bóng lưng các đệ tử Cuồng Sát Viện đột nhiên hỏi.

"Chúng ta đến đây đều vì tìm kiếm tài nguyên, không cần thiết phải gϊếŧ người vô cớ. Sinh mạng mõi người đều đáng giá a" Lạc Kỳ lắc đầu nói, Đan Đan nghe xong cũng ngu ngơ luôn, đây không phải tính cách của cậu a.

Lạc Kỳ nói những lời này cũng đâu phải cho cô ta nghe mà cho kẻ đang quay lưng kia kìa.

Đã vào nơi sinh tử này Lạc Kỳ sao rảnh đi cứu kẻ thù chứ, chỉ là thực lực của Nhược Thủy Viện kém cỏi, đoạn đường về sau càng khó khăn. Lạc Kỳ tự tin vào thực lực của mình nhưng cậu không tự đại cho là mình có thể đánh thắng tất cả. Nhân lúc này sao không bán cho Cuồng Sát Viện một ân tình chứ, vả lại cậu đã hỏi Đường Mặc rất rỏ về Hạng Nghĩa rồi mới quyết định như vậy.

Cuồng Sát Viện bỏ đi, Ngọc Trúc Sơn bây giờ hoàn toàn thuộc về Nhược Thủy Viện. Nhưng sau khi bị Phong Bạo Châu oanh tạc, nó chẳng còn lại bao nhiêu Ngọc Măng.

Ở Ngọc Trúc Sơn thứ quý giá nhất không phải Ngọc Trúc mà là măng non của nó, không chỉ là tài liệu luyện đan mà đem nấu ăn cũng rất tốt.

Nhìn quanh quẩn số người chết của Nhược Thủy Viện cũng không ít, lần này là Lạc Kỳ tính sai a. Cậu chỉ nghĩ cưỡng ép thúc giụt Phong Bạo Châu sẽ tạo tổn thuơng lớn, nhưng không ngờ tới nó lại đem chúng tự bạo hết.

"Chết bao nhiêu người như vậy, lần này chúng ta lổ vốn rồi" Phạm Thiên Kiều nhìn số lượng Ngọc Măng than thở.

"Thù của Nhị sư đệ đã trả, cũng coi như an ủi vong linh của đệ ấy" Đan Đan vổ vai Phạm Thiên Kiều, kêu cô ta không nhắc lại chuyện này nữa.

Bởi vì mọi người đa phần đều mang thương tích nên phải ở lại đây dưỡng thương nhiều ngày. Lúc này một chuyện vui đã đến, Đan Đan đột phá Chí Tôn Cảnh, thực lực đại tăng.

Vốn cô ta đã có thể đột phá lâu rồi nhưng vẫn thiếu một chút xúc tích, nhờ mấy trận chiến vừa qua đã giúp cô bù lại khoảng thiếu hụt đó.

"Chúc mừng sư tỷ, đây cũng là phúc của Nhược Thủy Viện a" mọi người đều vui mừng.

"Ta đột phá thành công, chắc gì những viện khác không có người đột phá chứ, về sau chúng ta càng phải cẩn thận hơn" Đan Đan nắm thời cuộc rất tốt, cũng không vì đột phá thành công mà tự mãn.

Vòng ngoài của Táng Linh Tháp có 15 cứ điểm, theo dĩ vãng đến bây giờ đều đã bị thu thập xong. Những lần trước vì tránh tổn hại thêm nhân lực nên Nhược Thủy Viện cũng rất ít khi tiến sâu vào trong nữa, nhưng lần này lại khác Lạc Kỳ càng muốn vào trong.

"Qua khỏi Huyết Cấm coi như thoát khỏi vòng ngoài của Táng Linh Tháp rồi, bên trong cấm phi hành cũng như độn pháp, tất cả đều đi bộ nên rất nguy hiểm" Đan Đan nghiên cứu rất tỉ mỉ Táng Linh Tháp.

"Chưa nói đến bên trong chỉ có tám nơi sản sinh tài nguyên, chỉ cần đi bộ thôi cũng đủ khiến Âm Linh vây gϊếŧ rồi"

"Cầu phú quý trong nguy hiểm, ai không muốn bây giờ có thể rút lui" Lạc Kỳ không ép vào trong.

Mọi người suy nghĩ một hồi, cũng có một số rời đi tìm nơi ẩn thân chờ Táng Linh Tháp mở ra, tuy nhiên không nhiều lắm, còn lại đều theo Lạc Kỳ vào trong.